Dọa một đẹp trai thì trải nghiệm trò chơi càng tuyệt.
Tôi hưng phấn chờ ta tiến gần.
Khi ta vừa đi tới trước mặt, tôi mặt vặn vẹo, hét lên một tiếng rồi nhảy ra đối diện.
Anh đẹp trai quả nhiên giật mình dừng bước, cau mày tôi.
Tôi chưa kịp hét xong thì bất ngờ hít sâu một hơi, nuốt nốt nửa câu còn lại rồi quay người bỏ chạy.
Trời ơi, sao Thẩm Trạch lại xuất hiện ở đây?
Anh ta còn mặc vest, không giống kiểu người đi chơi lễ hội.
Chưa chạy mấy bước, tôi đã đâm sầm vào một cặp đôi.
Cô bị tôi dọa khóc nức nở, trai ấy tức giận đuổi theo định đánh tôi.
Tôi hoảng hốt chạy bừa, đâm vào một lồng ngực ấm áp.
Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Trạch.
Hôm nay dù tôi hóa trang theo kiểu kinh dị, dù sao cũng không phải chuyên nghiệp, kỹ vẫn nhận ra tôi.
Đúng là ông trời muốn tôi!
Tôi nhanh trí, lập tức trợn mắt, méo miệng, cố gắng mặt khác đi để ta không nhận ra.
Cậu trai đuổi tới, vung nắm định đánh, vừa giơ tay đã bị Thẩm Trạch giơ tay cản lại.
“Xin lỗi, ấy không cố ý.”
“Để tỏ lòng xin lỗi, tôi mời hai uống cà phê nhé.”
Thẩm Trạch lấy điện thoại ra, chuyển tiền cho đối phương đủ mua hai cốc cà phê.
Sau khi họ đi, tôi mặt méo xệch, hạ giọng cảm ơn: “Cảm ơn .”
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Chưa kịp nghe ta trả lời, tôi đã nhanh chân chạy đi.
Thẩm Trạch túm cổ áo tôi kéo lại, bất ngờ cúi xuống gần sát, chằm chằm mặt tôi không biết đang gì.
Để giữ gương mặt vặn vẹo khác thường, tôi điều khiển từng cơ mặt.
Vì quá gắng sức, mặt tôi bắt đầu run nhẹ.
“Đừng run nữa, trông như sắp biến dị .”
“Xấu quá.”
Tôi còn định biện minh thêm thì Thẩm Trạch lạnh lùng : “Cô biết đi trốn việc bị bao nhiêu không?”
Được rồi, ta nhận ra tôi rồi.
“Tôi không có, tôi đi bệnh viện xong mới tới đây.”
“Đưa giấy khám bệnh cho tôi xem.”
Tôi gì có, chỉ có thể đổi sang giọng nhỏ nhẹ: “Công việc hôm nay tôi đã hoàn thành rồi, không chậm trễ.”
“Chỉ cần chưa hết giờ mà đi, đều tính là trốn việc.”
Tôi cạn lời.
“Còn sẽ trâu ngựa cho công ty mà?”
“Lừa tôi à?”
Theo kinh nghiệm, khi phạm lỗi không thể cãi lại thì cách tốt nhất là tích cực nhận lỗi để mong khoan hồng.
“Sếp ơi, tôi sai rồi.”
“Cho tôi cơ hội bù đắp nhé.”
“Lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.”
Tôi ôm cái đầu giả, với giọng cảm .
Thẩm Trạch “chậc” một tiếng, dùng ngón tay chọt trán tôi đẩy ra xa.
“Cách xa tôi ra, định dọa chết ai?”
Anh ta đi ra ngoài, tôi tiếp tục vừa nhận lỗi vừa cam kết.
Cuối cùng, ta không chịu nổi tôi lải nhải, đồng ý cho tôi một cơ hội cuối cùng.
“Ngày kia đi công tác, về chuẩn bị trước đi.”
“Dạ.”
Lúc đi ngang qua cổng công viên giải trí, Thẩm Trạch gặp một người quen.
“Tôi đợi trong văn phòng mãi, nghĩ bệnh viện số 2 cũng gần mà.”
“Không kiềm , phải ra xem thế nào.”
“Cô cũng chẳng ốm đau gì, chạy sang bệnh viện số 2 gì?”
Thẩm Trạch ho khan ngắt lời người quen.
“Đột nhiên có chút việc, hôm khác lại đến tìm.”
Trên đường về, tôi nhớ lại câu của người quen đó.
Thẩm Trạch từ bệnh viện số 2 đến đây?
7.
Lần này tôi theo Thẩm Trạch sang thành phố bên cạnh để công tác, chuẩn bị cho dự án mới, khảo sát hình địa phương.
Nơi khảo sát nằm gần ngoại ô, xung quanh toàn công trường, chạy đi chạy lại cả ngày khiến hai chúng tôi ai cũng lấm lem bẩn thỉu.
Đến chiều tối, cuối cùng cũng xong việc, có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trạch để bù đắp công sức cho tôi, đặc biệt dẫn tôi đến một nhà hàng khá sang trọng, là đặc sản địa phương.
Tôi cũng không khách sáo, gọi ào ào mấy món thịt, ta lại gọi thêm vài món nữa.
Món ăn vừa bưng lên, tôi và Thẩm Trạch đều đói bụng lắm rồi, chẳng chẳng rằng, cắm đầu ăn lấy ăn để.
Ban ngày khảo sát quanh đó chẳng có gì ngon để ăn, để tiết kiệm thời gian, bọn tôi chỉ mua tạm cơm hộp ở công trường ăn cho qua bữa.
Vừa thiếu dầu, vừa nhạt nhẽo, lại chẳng đủ no.
Đang ăn ngon lành, một giọng vang lên từ xa rồi gần tới.
“Thẩm Trạch?”
Người đến mặc vest, tóc bóng lộn, bảnh bao kiểu khoe khoang, bên cạnh còn có một trang điểm đậm.
Thẩm Trạch nhàn nhạt liếc ta một cái, chẳng buồn đáp lời, tiếp tục cắm đầu ăn.
Gã đàn ông như thể không thấy thái độ lạnh lùng của Thẩm Trạch, tự tiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tiện tay đặt chìa khóa xe “cạch” một tiếng lên bàn, khoe logo đắt tiền.
“Chúng ta cũng lâu rồi không gặp, cậu sao mà thành ra thế này?”
“Tôi thật, hình của cậu thế này, chẳng cần ra vẻ sang chảnh đến đây ăn uống, mấy quán vỉa hè ngoài đường hợp với cậu hơn, vừa rẻ vừa tiện.”
Tôi nghe ra ngay là gã đang cố châm chọc Thẩm Trạch.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?