Tôi Là Bố Anh [...] – Chương 1

Đến nhà thân giúp bắt gian.

Tôi lỡ đánh nhầm trai của ấy, tưởng là gã cặn bã.

Anh ấy bị tôi cào đầy mặt, trừng mắt : “Tôi là trai của ấy!”

Tôi thẳng tay tát: “Tôi là bố !”

Sau này, ấy lại thành sếp mới của công ty.

Anh ấy nham hiểm, hỏi: “Cô là ai?”

Tôi lập tức quỳ phịch xuống, ôm lấy chân ấy.

Nói đầy cảm: “Ông nội!”

1.

Tôi lén lút bước vào nhà của thân, tiện tay cầm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh cửa, nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ đang mở cửa.

Trong phòng, một người đàn ông quay lưng về phía tôi, cởi trần, đang chuẩn bị cởi quần.

Quả nhiên là lợi dụng lúc Tử Huyên đi công tác để lén lút ngoại , hôm nay tôi phải bắt quả tang tại trận.

Tôi dồn hết sức, giơ gậy bóng chày lên rồi đập thật mạnh vào lưng gã.

Hắn không kịp phản ứng, chân mềm nhũn ngã xuống sàn.

Chớp thời cơ, tôi lao vào đánh tới tấp.

Hắn vừa trúng vài phát liền túm lấy gậy bóng chày, hét lên: “Cô là ai?! Sao lại ở nhà tôi?!”

“Tởm lợm thật, dám gọi nơi này là nhà à?”

Thấy hắn giữ chặt gậy, tôi bỏ luôn, đổi sang dùng tay cào mặt hắn.

“Đồ cặn bã, dám lợi dụng lúc Tử Huyên đi vắng để ngoại , hôm nay tôi sẽ trừng trị thay trời hành đạo!”

Hắn vừa né vừa lớn: “Tôi là trai ấy!”

Tôi phản xạ bằng một cái tát thật mạnh: “Tôi là bố đây!”

Tôi lấy điện thoại ra quay lại bộ dạng thảm của hắn, định gửi cho Tử Huyên để ấy vui.

Quay điện thoại một vòng, tôi không thấy ai khác.

Nghe có tiếng trong nhà vệ sinh, tôi bước vào xem chẳng có ai.

Tôi đập vào đầu hắn: “Khai ra, giấu người ở đâu rồi?”

Hắn run rẩy, rút điện thoại ra.

Sợ hắn gọi người, tôi nhanh tay giật lấy điện thoại, chuẩn bị cúp máy thì nghe tiếng Tử Huyên vang lên trong điện thoại.

“Anh à, có chuyện gì thế?”

Anh!

Đầu tôi như sét đánh ngang tai, trời ơi, đúng là trai của Tử Huyên.

Người mà Tử Huyên vẫn hay khoe là vừa đẹp trai vừa giàu, tự mở công ty, cho ấy mượn nhà ở.

Tôi đánh nhầm người rồi!

Hắn trừng mắt tôi, vẫn vào điện thoại.

“Tử Huyên, mau giải thích với bà điên này!”

Tôi nghẹn họng, ngập ngừng : “Tử Huyên, không phải cậu bảo tôi hôm nay đến bắt gian sao?”

“Sao trong nhà lại là cậu?”

“À… tại dạo này bận quá nên quên báo với cậu, gã kia phải về quê vì mẹ bệnh.”

“Cậu… với trai tớ không sao chứ?”

Tôi liếc gương mặt đầy vết cào của ta, rồi chột dạ đi chỗ khác.

Haha, tôi thì không sao, cậu… trông có vẻ không ổn lắm.

Tôi cúp máy, giải thích một hồi với ta.

Tử Huyên và gã kia mới quen nhau chưa lâu, ban đầu định giới thiệu cho đám chơi chung, gã luôn tìm cách từ chối, chuyện này cũng dần rơi vào quên lãng.

Cô ấy ít đăng ảnh lên mạng xã hội, tôi chưa từng thấy mặt gã kia, cũng không biết mặt trai ấy, nên mới dẫn đến hiểu lầm.

“Vậy nên chuyện này thật sự không thể trách tôi.”

Anh ta: “Hừm.”

Tôi đỡ ta dậy, ta đột nhiên khựng lại, khom người không nhúc nhích.

Hơi thở của ta trở nên gấp gáp.

“Sao ?”

Tôi định tiếp tục đỡ ta thì ta nghiến răng: “Đừng… vào tôi.”

Nghe giọng ta không ổn, tôi cúi xuống kiểm tra thì phát hiện khóa quần của ta bị kẹt vải đen.

Tay tôi phản xạ nhanh hơn não, còn chưa nghĩ ra gì thì đã kéo mạnh khóa xuống.

“Á!”

Mãi đến khi ta ôm lấy chỗ đó hét lên, tôi mới nhận ra không chỉ vướng vải mà còn vướng cả bên trong…

Anh ta không chịu nổi, ngã nhào xuống đất.

Lần này, ta bị trẹo chân.

2.

Trong phòng bệnh, bác sĩ dặn dò vài câu rồi bảo về nhà nghỉ ngơi.

Thẩm Trạch chống một chân, nhảy lò cò ra ngoài, lông mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.

Tôi vội vàng tiến lên đỡ ta, nghĩ dù sao chuyện này cũng là lỗi của tôi, đắn đo một lúc rồi mở miệng hỏi: “Ờm… đã đến đây rồi, có muốn tiện thể kiểm tra chỗ khác không?”

Anh ta lườm tôi một cái.

Thấy ta không hiểu ý tôi, ánh mắt tôi vô thức trượt xuống, dừng lại ở chỗ bị kẹt.

Thẩm Trạch theo ánh mắt tôi, mặt đỏ bừng, tức tối : “Bớt lắm chuyện, về nhà!”

Bố mẹ Thẩm Trạch đang đi du lịch nước ngoài, ta không chịu người chăm sóc, Tử Huyên sợ trai ở nhà một mình không tiện, nhờ tôi qua chăm sóc.

Dù sao tôi cũng đang nghỉ phép, lại cảm thấy áy náy nên đồng ý.

“Không cần.” Anh ta mặt lạnh từ chối.

Tính khí còn khá cứng đầu.

“Em sợ ngã chết ở nhà không ai biết.”

Anh ta nghẹn lời, không cãi lại nữa.

Để bày tỏ xin lỗi, bữa tối tôi gọi canh móng giò xịn sò, còn cố gọi thêm nhiều móng giò, ăn đâu bổ đó.

Khi vào phòng gọi ta ra ăn, tôi nghe thấy tiếng nức nở ngắt quãng bên trong.

Đợi ta ngồi vào bàn ăn, tôi cẩn thận hỏi: “Anh vẫn còn đau à? Hay để lát nữa tôi đi mua thuốc bôi nhé?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...