Tôi Là Bà Mẹ [...] – Chương 1

1.

Tôi vẫn luôn đối xử dịu dàng với đứa con trai duy nhất là Bạch Cẩn Du, cho dù nó giấu tôi lén đi gặp người ba không nên thân của nó, tôi cũng chưa từng ngăn cản.

Nhưng mà tôi không ngờ, sự khoan dung của tôi lại khiến nó trở nên đắc ý vênh váo.

Vợ sắp cưới của nó, chính là Lục Vu, cũng là con của thân tôi. Hôm nay cũng là ngày hai đứa nó đính hôn.

Loại hoa tươi dùng để trang trí ở hiện trường là hoa hồng còn vương sương sớm vận chuyển từ Italy về bằng máy bay. Chiếc váy của Lục Vu cũng nhà thiết kế chuyên nghiệp thủ công mất ba năm rưỡi.

Cuộc sống hôn nhân của tôi và thân đều không hạnh phúc, lần này trang trí tỉ mỉ như , cũng xem như là để bù đắp cho giấc mộng thời trẻ của chúng tôi.

Mà tất cả những thứ này, đều bị con trai tôi tự tay huỷ.

Nó dẫn theo một người phụ nữ xa lạ tiến vào. Người phụ nữ kia mặc quần bò và áo T shirt trắng đã cũ, có một khuôn mặt trong trắng đáng thương, lo lắng không yên theo sát phía sau Bạch Cẩn Du.

Lục Vu khó xử liếc tôi một cái, thân vỗ vỗ tay con bé, lắc lắc đầu với tôi.

Khách khứa phía sau đều trở nên im lặng, tất cả mọi người đều Bạch Cẩn Du và người phụ nữ không hợp đàn kia.

Nó vội vã kéo người phụ nữ kia tới trước mặt tôi, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của người khác.

Vì đã mẹ của Bạch Cẩn Du suốt hai mươi bốn năm, nên tôi rất hiểu nó.

Vì mặt mũi của thân và Lục Vu, tôi kiềm chế cơn giận, mở miệng: "Cẩn Du, hôm nay là lễ đính hôn của con, mẹ hy vọng con có thể tỉnh táo một chút, có chuyện gì thì chờ chúng ta trở về rồi sau."

Chỉ tiếc, con tôi là một thằng ngốc chính hiệu, nó không thấy sự tức giận dưới đáy mắt tôi, nó mang theo một chút ao ước đầy khờ dại với tôi:

"Mẹ ơi, con không Lục Vu, con chỉ muốn ở bên An An.

"Em ấy đơn thuần lương thiện, hoàn toàn khác với loại đại tiểu thư như Lục Vu. Mẹ à, mẹ tác thành cho chúng con đi!"

Tôi hít sâu một hơi, thậm chí không dám quay đầu lại sắc mặt của thân.

"Bạch Cẩn Du, sao có thể sỉ nhục tôi như !"

Lục Vu chưa bao giờ tức giận như , huống chi những lời sỉ nhục người khác này lại thốt ra từ miệng chồng sắp cưới của con bé.

Con bé giáo dục rất tốt, dưới huống như thế, cũng chỉ ửng đỏ mắt, vẫn giữ hình tượng thoả đáng.

Người phụ nữ tên An An kia ló đầu ra từ phía sau Bạch Cẩn Du, kinh sợ xin lỗi: "Cô Lục thật xin lỗi , đều là lỗi của tôi, tôi sẽ nhường Cẩn Du cho ——"

"Im đi! "

Tôi và Lục Vu đồng thời lên tiếng, Lục Vu lại : "Cô có thân phận gì, mà xứng nhường với tôi hả?"

"Lục Vu có gì tức giận thì cứ xả vào tôi này, không bắt nạt An An!"

Con tôi giống như một con chó điên bị bỏ thuốc, đột nhiên đi nhanh lên trước đẩy Lục Vu ngã xuống đất.

"Đủ rồi!"

Tôi đứng lên giữ chặt Bạch Cẩn Du, giọng đầy sự nghiêm khắc chưa từng có. Đầu óc bị mê muội của nó cuối cùng cũng yên tĩnh một chút, nó khàn giọng gọi một tiếng "Mẹ".

Tôi lạnh lùng về phía Bạch Cẩn Du, buông bàn tay đang kéo nó ra.

Bạn thân đỡ Lục Vu dậy, lúc đi ngang qua tôi thì vỗ vỗ bả vai của tôi:

"Chu Chu, đừng nổi cáu với thằng nhỏ."

Tôi nắm lại cánh tay thân: "Cậu yên tâm, tớ sẽ cho cậu và Tiểu Vu một lời giải thích về chuyện này."

Nói xong, tôi không để ý tới Bạch Cẩn Du đang định chuyện, mà xoay người với các vị khách:

"Hôm nay tôi còn có một chút chuyện nhà phải xử lý, dù rất có lỗi tôi đành phải huỷ bỏ buổi lễ đính hôn này. Hy vọng mọi người thông cảm, lát nữa tôi sẽ sắp xếp xe đưa mọi người trở về, chờ tôi xử lý xong việc riêng, thì sẽ gửi lời xin lỗi với mọi người."

"Mẹ, rõ ràng mẹ có thể cho con đính hôn với An An mà."

Tôi không cảm thoáng qua Bạch Cẩn Du: "Con thích bị xấu mặt trước mặt các các bác lắm hay sao?"

2.

Cố nhịn đến khi tiễn xong khách khứa. Tôi mới lạnh mặt, với Bạch Cẩn Du đứng ở một bên:

"Ba giờ chiều, mẹ chờ con ở số 3 tầng bốn Tân Giang."

"Mẹ!"

Tôi không để ý đến nó, xoay người dẫn theo trợ lý rời đi.

Số 3 tầng bốn Tân Giang là phòng tiếp khách tư nhân của tôi. Trừ việc dùng để gặp mặt kẻ thù trong việc ăn, tôi chỉ dùng nó để xử lý việc riêng một lần, chính là lần bàn chuyện ly hôn với Tống Đình Thịnh, ba của Bạch Cẩn Du.

Bạch Chu tôi đời này chỉ hối hận hai lần, một lần là kết hôn với Tống Đình Thịnh, lần thứ hai chính là bây giờ.

Không ngờ tôi lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như , còn cho nó ăn ngon uống tốt mà nuôi lớn đến độ này.

Buổi chiều, tôi mời thân và Lục Vu cùng đến đây, thân khuyên tôi vài câu, bảo tôi đừng tức giận với thằng nhỏ.

"Hai đứa nó không nên duyên phận, cũng là lỗi của người lớn chúng ta, cậu chuyện nhẹ nhàng với Cẩn Du là ."

"Điềm Điềm, cậu không cần kiếm cớ thay tớ, nếu nó không muốn đính hôn, thì có rất nhiều thời giờ để với tớ, gì phải đợi tới buổi lễ đính hôn cho mất mặt xấu hổ?"

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Chẳng qua là noi theo ông ba mới gặp mặt vài lần của nó, cố ý muốn tớ xấu mặt thôi."

Tôi kéo tay Lục Vu, dịu giọng : "Chuyện này, dì nhất định sẽ cho con một lời giải thích, Tiểu Vu con yên tâm."

Đôi mắt của Lục Vu vẫn còn hơi đỏ, tâm đã bình tĩnh trở lại, còn an ủi ngược lại tôi: "Dì Bạch, dì đừng giận quá, con không vợ chồng với Bạch Cẩn Du, thì cũng vẫn là bè."

Lúc bọn tôi đang chuyện, Bạch Cẩn Du dẫn theo đích thực của nó gõ cửa đi vào.

Trong mắt nó có chút e dè, lại ra vẻ không thèm để ý, còn trâng tráo hỏi tôi: "Có chuyện gì thì người nhà chúng ta , sao mẹ còn gọi người ngoài tới."

Đẻ nó còn không bằng đẻ một cục xá xíu.

"Cẩn Du, con có biết bây giờ mẹ đang nghĩ cái gì không?"

"Mẹ đang nghĩ, con có thật là con trai mẹ hay không? Con không thông minh, mẹ còn có thể chấp nhận, con thậm chí quên cả giáo dưỡng, mẹ thật muốn xét nghiệm ADN với con một lần nữa."

Sắc mặt Bạch Cẩn Du biến đổi, vẫn cứng cổ không lên tiếng, ngược lại là An An phía sau nó định chuyện: "Dì, sao dì có thể đứa con ruột thịt của mình như ."

"Cô An, tôi đang dạy dỗ con trai mình, xin đừng có xen mồm vào."

"Mẹ, mẹ có tức giận thì nhắm vào con này, không cần nhằm vào An An!"

Lúc này tôi lại không thấy tức nữa, chỉ cảm thấy bản thân tôi mấy năm nay có chút nực , một đứa đần độn như , thật sự có thể bảo vệ số tài sản mà tôi để lại sao?

"Cẩn Du, con lại đây, lại gần mẹ một chút."

Bạch Cẩn Du cắn chặt răng, dịch lên trước vài bước, vừa khéo là khoảng cách mà tôi có thể chạm tới nó.

Tôi với nó, vẻ mặt của nó có hơi thả lỏng: "Mẹ, con biết mẹ tức giận, mà ——"

Tôi giơ tay lên hung hăng cho nó một bạt tai, mấy năm nay tôi vẫn duy trì thói quen tập thể hình, lực tay không nhỏ, đầu nó bị một cái tát của tôi đánh lệch sang một bên.

"Dì ——" An An định tiến tới, lại bị một ánh mắt của tôi dọa sợ đứng im không dám đậy.

Từ lúc nhỏ đến lúc Bạch Cẩn Du lớn như bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi đánh nó.

"Cái tát này, mẹ đánh thay cho dì Đường Điềm của con.

"Lúc nhỏ con đều ăn ở tại nhà dì, thứ Lục Vu có, bọn mẹ đều chuẩn bị một phần cho con, lúc con sinh bệnh nằm viện, cũng là dì con không ngủ không nghỉ chăm sóc con suốt ba ngày.

"Hôm nay con ra chuyện như , con có từng nghĩ tới dì con sẽ đau lòng biết bao nhiêu không."

Bạch Cẩn Du bụm mặt, sững sờ không gì, hiếm khi cảm thấy hơi áy náy, có thể là vì cái đầu trống rỗng chỉ toàn đương cuối cùng cũng bắt đầu chuyển .

Tôi tạm nghỉ một hơi, rồi đổi một bàn tay khác lại cho nó một bạt tai.

"Cái tát này, mẹ đánh thay Tiểu Vu.

"Con và con bé là thanh mai trúc mã, lúc đại học con thiếu chút nữa bị trượt môn, cũng nhờ Tiểu Vu giúp con vượt qua. Các con không nên vợ chồng thì cũng là bè, cho dù con có người mình thích, cũng có thể sớm với mẹ, gì phải đợi tới lúc đính hôn để Tiểu Vu phải mất mặt."

Bạch Cẩn Du cau mày, lúng búng : " Đó là do Lục Vu giả vờ quá tốt trước mặt mẹ thôi, mẹ không biết ta đối xử với An An thế nào đâu!"

Lục Vu không nhịn ngắt lời nó: "Anh đang mê sảng gì , tôi hoàn toàn không biết cái An An này!"

"An An chính là công nhân vô tội bị cắt giảm nhân sự."

Lục Vu một lời khó hết: "Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn, sao mà biết hết mấy công nhân tầng dưới bị cắt giảm ?"

"Cô Lục, ngày tôi nghỉ việc đã đi tìm , gọi bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, sao lại không có ấn tượng gì chứ?"

"Đúng ! Lục Vu, vì tôi thích An An nên mới muốn trả thù em ấy chứ gì."

Tôi thật sự không muốn nghe nó phát biểu ngôn luận lần nữa, không nhịn lại đánh một bạt tai.

Nó bụm mặt, khiếp sợ tôi: "Sao mẹ lại đánh con nữa?"

Tôi xoa bóp bàn tay: "Cái tát này, xem như con báo hiếu, chịu thay mẹ.

"Con hư tại mẹ, con ra chuyện không có giáo dưỡng như , là do mẹ không dạy dỗ con nên người.

"Con không có gia giáo, là do mẹ sơ sót trong việc dạy con.

"Mấy năm nay, mẹ quá khoan dung với con, nên con mới quên mất mình họ gì, ăn cơm của ai."

Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của nó nhanh chóng sưng lên, đáy mắt có chút tổn thương, miệng không lựa lời :

"Con đã biết ba con đúng mà, mẹ hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là cảm!

"Thảo nào ba con lại người khác."

3.

Bạch Cẩn Du xong cũng nhận ra mình sai, vội ngậm miệng, có chút hối hận, lại ngại mất mặt không chịu giải thích.

Lần này Đường Điềm vốn luôn giúp cho nó cũng tức giận, lạnh giọng chất vấn nó:

"Bạch Cẩn Du! Con dám năng như với người mẹ đã sinh và nuôi nấng con sao?"

Nhìn thấy biểu cảm giống hệt với Tống Đình Thịnh của nó, cơn giận trong lòng tôi lại càng lớn hơn.

"Cẩn Du, mẹ hỏi lại con một lần, con chắc chắn là muốn ở bên An đây đúng không?"

Bạch Cẩn Du kéo tay An An, thâm ta: "Đúng ạ, Bạch Cẩn Du con đời này không phải An An thì không cưới."

"Tốt lắm." Tôi vỗ vỗ tay, lấy ra một tập tài liệu từ sau lưng.

"Làm mẹ ruột của con, theo lý mà , mẹ nên tìm hiểu trước về người phụ nữ mà con chọn.

"Đây là tin tức mẹ vừa cho trợ lý điều tra."

Tôi đưa tài liệu cho Bạch Cẩn Du, mặt không chút thay đổi An An: "Cô An, thứ cho tôi thẳng, những chuyện quá khứ của , tôi không dám gật bừa.

"Cho dù là một người mẹ, hay là chủ tịch của tập đoàn họ Bạch, tôi cũng không thể nhận một người phụ nữ mới mười chín tuổi mà đã thai, từng , từng ở tù vào cửa."

"Phu nhân Bạch, sao dì có thể sỉ nhục cháu như ?"

Nước mắt của An An đến là đến, khóc như hoa lê dính mưa, trông cũng đẹp lắm.

Hèn gì mà Bạch Cẩn Du bị ta dụ mê muội, dù sao năm đó nhân của ba nó cũng cùng một khuôn điềm đạm đáng như thế này.

Không hổ là cha con ruột, thẩm mỹ đúng là giống hệt nhau.

"Tôi chỉ lại những gì mà từng thôi, mà đã xem là sỉ nhục rồi à?"

Vẻ mặt Bạch Cẩn Du đầy phức tạp khép lại tài liệu: "Mẹ, con đã biết rõ quá khứ của An An, con không ngại, em ấy là một nữ sinh đơn thuần, chẳng qua là bị kẻ khác lừa gạt thôi."

"Mẹ không có hứng với cơ của ta, mẹ chỉ hỏi con một lần, có phải con vẫn kiên quyết chọn ở bên ta hay không."

Bạch Cẩn Du cứng cổ đúng .

Tôi Bạch Cẩn Du, thậm chí lộ ra một chút tươi : "Tốt lắm."

"Con đã là một người trưởng thành rồi, dù mẹ là mẹ con, thì cũng không nên ra quyết định thay cho con. Mẹ đồng ý cho con ở bên An An, lát nữa luật sư của mẹ sẽ dời hộ khẩu của một mình con ra ngoài. Ngày mai, mẹ sẽ đăng chuyện cắt đứt quan hệ mẹ con với con lên báo.

"Con thường lén lút gặp mặt ba con, thì chắc là cảm cha con cũng thân thiết lắm nhỉ. Vậy thì không cần phải theo họ mẹ nữa, ngày sau, con lấy cùng họ Tống với ba con đi."

Đường Điềm nhíu mày ngăn cản tôi, tôi lắc đầu, ý bảo cậu ấy tạm thời đừng gì cả.

Tôi biết cậu ấy muốn khuyên tôi suy nghĩ kỹ càng lần nữa, con người tôi xưa nay đều việc như , cho dù là con trai ruột thì cũng thế thôi.

Tống Cẩn Du cứng đờ tại chỗ không lên tiếng, vẻ mặt khó chịu, chờ luật sư cầm bản hiệp nghị giải trừ quan hệ mẹ con đi ra, nó vẫn không thốt ra một câu năn nỉ nào.

Tôi biết là do nó không thấy có gì phải sợ, nó cảm thấy mình là con một của tôi, cho dù bây giờ tôi tức giận, thì qua vài năm nữa cũng sẽ nguôi thôi.

Đáng tiếc, nó vẫn chưa đủ hiểu người mẹ này của nó.

Bạch Chu tôi có thể dựa vào sức một người dựng gia nghiệp lớn như , từ trước tới nay đều là nhờ thủ đoạn độc ác, một khi đã bắn tên thì không còn đường lui.

"Dì Bạch, Cẩn Du là con trai duy nhất của dì mà, dì như thì ấy sẽ đau lòng biết mấy!"

An An thương tiếc kéo Tống Cẩn Du, trách móc tôi.

Tôi lạnh ra tiếng: "Cô An, vẫn chưa gả cho nó đâu đấy, không thấy mới lúc này mà đã vội chủ việc nhà thay chúng tôi thì còn quá sớm à?"

Sắc mặt An An đỏ bừng, một bộ không thể chịu việc bị sỉ nhục, mà khiến tôi thấy ghét.

"Hiện giờ nó có thể vì một người phụ nữ xa lạ, mà nổi điên không phân biệt trường hợp, nếu tôi thật sự để lại gia sản cho nó, thì chẳng phải có chết cũng không dám nhắm mắt sao? Vậy nên để tôi có thể sống bình yên lúc tuổi già, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vạch rõ giới hạn đi, tôi mới yên tâm sống lâu thêm mấy năm ."

"Tôi mới không thèm tài sản của bà đâu!"

Tống Cẩn Du đỏ mặt tía tai giật lấy bút, nặng nề ký tên lên tờ hiệp nghị tài sản.

Cậu ta kéo An An xoay người bước đi, bị tôi mở miệng ngăn lại: "Đợi chút đã."

Tống Cẩn Du dừng bước, vẫn còn cứng miệng: "Hừ, không ngờ tôi lại có cốt khí như à? Hối hận rồi sao?"

Tôi mỉm : "Cậu suy nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ muốn nhắc cậu, lúc gặp ba cậu thì nhớ bảo ông ta trả tiền lại cho tôi, số tiền cậu lấy trộm để tiếp tế ông ta đều là của tôi đấy, nếu ông ta không trả đúng thời hạn, thì tôi có quyền lợi khởi tố Tống Đình Thịnh."

Sắc mặt Tống Cẩn Du cứng đờ, đỏ mắt : "Bà cứ sống với đống tiền đó cả đời đi! Ngày mai tôi sẽ xin tiền từ ba tôi trả lại cho bà."

"Vậy thì chúc cậu may mắn."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...