Tôi Là Ân Nhân [...] – Chương 5

Cảnh hai người bắt đầu “chó cắn chó”, mà lời của Hạ Xuân Sinh thì càng lúc càng ghê tởm, tôi thật sự không chịu nổi nữa.

Ngay lập tức, tôi gọi bảo vệ của khu biệt thự đến, “lịch sự” mời cả hai ra khỏi nhà.

Hai người bị bảo vệ dẫn đi, dù đã bị kéo ra xa, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ của Dương Tinh Tinh và Hạ Xuân Sinh vọng lại.

Một buổi tiệc mừng vốn nên vui vẻ lại biến thành thế này, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Tôi xấu hổ mọi người, nhẹ giọng :

“Thật ngại quá, để mọi người phải xem một màn kịch như … Hôm nay nhân vật chính của buổi tiệc đã rời đi rồi, đành hẹn hôm khác tụ họp lại .”

Mọi người cũng đã xem đủ trò vui, chẳng ai còn ý định nán lại nữa.

Họ khách sáo vài câu rồi lần lượt rời đi.

Chỉ nghĩ đến việc thứ Hai phải gặp lại đám người này ở trường, tôi đã thấy đau đầu.

11

Sau khi ở nhà “nghỉ dưỡng” hai ngày, thứ Hai cuối cùng cũng tới.

Tôi miễn cưỡng lết xác đến trường.

Vừa bước chân vào cổng, đã nghe thấy xung quanh rôm rả bàn tán về Dương Tinh Tinh.

Dù sao thì ta cũng là người có chút nhan sắc, cộng thêm thành tích học tập xuất sắc nên có rất nhiều nam sinh theo đuổi, đồng thời cũng không ít nữ sinh ganh ghét.

Buổi tiệc cách đây hai ngày có không ít người trong trường tham dự, nên chưa đến nửa ngày, toàn bộ trường học đã biết chuyện.

Bây giờ đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán châm chọc đầy mùi “drama”.

【Ôi chao, chẳng phải là “bà Hạ” đây sao? Mặt còn bị thương kìa? Không lẽ là bụng bầu chưa kịp lên ngôi đã bị người ta đánh cho à?】

【Lúc trước tôi hẹn đi xem phim, còn giả vờ phải chuyên tâm học hành, ra vẻ thanh cao lắm. Ai ngờ sau lưng lại mưu tính mẹ kế người ta?】

【Hạ Nhiên tài trợ cho ăn học, cho cơ hội thấy thế giới, đây là cách báo đáp sao?】

【Nói đi cũng phải lại, Dương Tinh Tinh đúng là “tốt bụng”. Chắc vì thương Hạ Nhiên quá nên mới muốn mẹ kế cả đời của ấy đấy!】

【Dương Tinh Tinh ơi, mau quay lại đi! Con riêng của – Hạ Nhiên đến rồi kìa! Sao không nhanh chào hỏi người ta một tiếng?】

Nghe đến câu này, Dương Tinh Tinh lập tức quay phắt đầu lại, ánh mắt đầy oán độc, chằm chằm về phía tôi.

Đôi mắt ta thâm tím, sưng húp — thế là đủ hiểu hai ngày qua sống thê thảm đến mức nào.

Vừa thấy tôi, ánh mắt Dương Tinh Tinh lập tức như vớ cọng rơm cứu mạng:

“Hạ Nhiên, giúp tôi một câu đi, tôi cũng là nạn nhân mà… tôi cầu xin đấy!”

Tôi không phải là người độc ác, lòng tốt của tôi không đồng nghĩa với việc tôi là một “thánh mẫu ngu ngốc”.

Tôi lạnh lùng liếc ta, không thèm lòng:

“Nạn nhân? Cô trở mặt cũng nhanh thật đấy.”

“Chẳng lẽ quên mất bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của mình trong biệt thự nhà tôi hai ngày trước rồi à?”

“Những chuyện xảy ra hôm nay, đều là tự chuốc lấy.”

“Nhân tiện luôn — tôi sẽ hủy bỏ khoản tài trợ dành cho .”

“Tôi muốn dành cơ hội đó cho một người con khác — biết cảm ơn và có đạo đức hơn.”

12

Dương Tinh Tinh như sụp đổ hoàn toàn.

Cô ta xô đám người vây quanh ra, lao đến trước mặt tôi, hét lên như phát điên:

“Hạ Nhiên! Cô đắc ý lắm phải không? Thấy tôi thảm thế này, vui lắm đúng không?”

“Nhưng dám mình vô tội à? Tất cả mọi chuyện rõ ràng đều là lỗi của !”

“Là không rõ thân phận thật của mình!”

“Còn cố ý để Hạ Xuân Sinh đến đón tôi, khiến tôi hiểu lầm hắn mới là người tài trợ mình!”

“Cũng là — đã tài trợ tôi rồi, tại sao không trực tiếp biến tôi thành người đứng trên vạn người? Tại sao lại để tôi sống khổ sở như ?”

Tôi bật lạnh:

“Khổ sở? Cô sống sung sướng quen rồi nên quên luôn cảnh khốn khổ thật sự là thế nào à?”

“Cô đừng quên, nếu không có tôi, đã sớm bị bố mẹ ruột bán đi đổi lấy tiền thách cưới rồi!”

“Tôi cho đủ ăn đủ mặc, đến trường học hành, mà vẫn là lỗi của tôi?”

“Đúng!” – Dương Tinh Tinh như hóa điên, gào lên:

“Đi học thì có ích gì? Cô có tài sản hàng trăm triệu, tùy tiện mua cái đồng hồ thôi cũng đủ để tôi cày cả đời!”

“Tôi kém chỗ nào? Tôi muốn sống sung sướng thì có gì sai?”

Nhìn bộ dạng vẫn không hề hối cải của Dương Tinh Tinh, tôi chẳng còn gì để , chỉ lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Thế chưa đi mấy bước, ta lại bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt tôi:

“Hạ Nhiên! Tôi sai rồi… tôi thật sự sai rồi… cầu xin cứu tôi!”

“Tôi đã đăng ký kết hôn với Hạ Xuân Sinh rồi, bây giờ chỉ có mới có thể cứu tôi !”

“Chỉ cần cho tôi tiền, để tôi có thể rời khỏi hắn một cách ổn thỏa, để tôi không phải sống khổ như mấy con ngu kia đi trâu ngựa…”

“Tôi có thể sinh đứa con trong bụng ra cho , để nhà có người nối dõi…”

Tôi hất mạnh tay Dương Tinh Tinh ra, giọng lạnh như băng:

“Cô bị điên thật rồi à? Tôi chính là người thừa kế của nhà mình, cần quái gì một đứa con hoang của đến người nối dõi?”

“Còn nữa, dù sau này mọi người có phải đi trâu ngựa, thì ít ra họ cũng là những người đàng hoàng, chân chính.”

“Cao quý hơn một kẻ cơ hội, toan tính như gấp vạn lần!”

Nói xong, tôi không thèm để ý đến tiếng khóc lóc van xin của ta nữa, quay lưng rời khỏi hiện trường.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Vì không đạt mục đích, Dương Tinh Tinh hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô ta phát điên thật sự.

Ngay trong giờ học, ta bất ngờ trèo lên tầng thượng của khu giảng đường, vừa khóc vừa hét đòi tự tử.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...