Tôi chẳng còn muốn truy cứu xem Dương Tinh Tinh có điên thật hay không, hay là đang cố lấy cái thai vu oan cho ba tôi.
Tôi chỉ tay về phía cửa:
“Cút ra khỏi nhà tôi. Nếu còn không đi, tôi sẽ cho người lôi ra ngoài.”
6
Nhưng Dương Tinh Tinh chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn chỉ tay xuống chân mình:
“Hạ Nhiên, tôi cho cơ hội cuối cùng.”
“Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi tôi, gọi tôi một tiếng ‘mẹ’, tôi sẽ không với ông Hạ chuyện nguyền rủa ông ấy đã chết.”
“Nói thật nhé, tính ông Hạ không tốt là chuyện ai cũng biết.”
“Ông ấy vốn đã không ưa và mẹ rồi, nếu biết chuyện này, đừng mơ tiếp tục đại tiểu thư nhà họ Hạ.”
“Cô chỉ còn cách theo mẹ bị đuổi ra ngoài, sống khổ sở cả đời thôi!”
Tôi chẳng buồn thêm lời nào, chỉ phất tay ra sau:
“Lại đây giúp tôi một tay, ném ta ra ngoài!”
Các giúp việc và bác vườn vốn đã không nổi từ lâu, giờ vừa nghe lệnh liền cau mày bước lên.
Lúc này Dương Tinh Tinh mới bắt đầu sợ thật sự.
Cô ta hoảng hốt lấy tay che bụng, chỉ tay về phía mọi người hét lên:
“Các người điên rồi sao?”
“Tôi đang mang thai con trai nhà họ Hạ, chẳng lẽ các người muốn đánh tôi sảy thai à?”
“Không ngại cho các người biết, mẹ của Hạ Nhiên từ lâu đã ly hôn với ông Hạ rồi. Bây giờ bà ta còn ở đây, chẳng qua là vì ông Hạ tốt bụng!”
“Còn tôi đã đăng ký kết hôn với ông ấy rồi!”
“Các người tỉnh táo lại đi! Hạ Nhiên và mẹ ta rõ ràng đang cố tôi, muốn đánh tôi sảy thai, rồi để các người gánh tội thay!”
“Phải hiểu cho rõ, tôi mới là bà chủ nhà họ Hạ!”
“Con trai tôi mới là người kế thừa tương lai của nhà họ Hạ!”
“Các người nên nghe lời tôi. Chỉ cần bây giờ dạy cho Hạ Nhiên và mẹ ta một bài học, tôi sẽ tăng lương cho các người!”
“Tôi xuất thân nghèo khó, tôi chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của các người hơn là mẹ con ta!”
…
Dương Tinh Tinh vừa vừa lùi lại, giọng ngày càng lớn.
Nhưng các giúp việc nghe đến đây thật sự không thể nhịn nổi nữa, dù không dám tay mạnh, sắc mặt ai nấy đều lạnh đi thấy rõ.
“Rốt cuộc đầu óc có vấn đề gì ? Cô không thấy di ảnh của ông Hạ đặt ngay trong phòng khách à?”
7
Dương Tinh Tinh khựng lại.
Cô ta như phát điên, xô đẩy mọi người rồi lao thẳng đến bức di ảnh mà giúp việc vừa nhắc.
Trong khung ảnh là một người đàn ông có vài phần giống tôi, ảnh đã cũ, rõ ràng là chụp từ cả chục năm trước.
Tôi còn tưởng cuối cùng Dương Tinh Tinh cũng tỉnh lại rồi.
Nhưng không, ta lại lắc đầu:
“Các người chuẩn bị kỹ thật đấy, giả trông giống thật lắm.”
“Nhưng người trong ảnh không phải ông Hạ.”
“Nói thật thì các người cũng giỏi đấy, còn cố tìm một người có nét giống Hạ Nhiên nữa.”
“Nói đến đây, tôi bắt đầu nghi rồi đấy… Hạ Nhiên thật sự là con ruột của ông Hạ sao?”
“Trước kia tôi còn nghĩ Hạ Nhiên không giống ông ấy là vì giống mẹ.”
“Giờ kỹ lại, giống là giống người trong bức ảnh này cơ!”
Tôi không kìm mà nghiêng đầu mẹ.
Sắc mặt mẹ tôi cũng giống hệt tôi — từ bối rối, sốc nặng, giờ đã chuyển sang trạng thái dở khóc dở .
Hóa ra, khi con người cạn lời đến cực điểm… thật sự sẽ bật .
Tôi và mẹ cuối cùng cũng không nhịn mà bật ra một tiếng chua chát.
Tôi nhất thời không biết nên gì tiếp theo.
Nói thật thì, Dương Tinh Tinh rõ ràng là không tin.
Còn nếu dùng đến vũ lực, ta đang mang thai, nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì… ta không kiện chết cả nhà tôi mới lạ.
Ngay lúc tôi còn đang do dự, mẹ tôi bỗng mắt sáng lên, mở miệng :
“Dương Tinh Tinh, nếu như thật sự có thể liên lạc với… ông Hạ của tôi.”
“Vậy bây giờ gọi ông ấy đến đi, để chúng ta đối chất trực tiếp cho rõ ràng.”
Dương Tinh Tinh khựng lại một chút, có vẻ không ngờ mẹ tôi lại dám thẳng thắn như thế.
Nhưng ta không hề phản bác, trái lại còn tự tin gật đầu:
“Tôi đã gọi cho ông Hạ từ trước rồi, chắc ông ấy sắp đến nơi rồi.”
“Đợi ông ấy đến, các người có khóc cũng không kịp đâu!”
Trong lúc , vẻ mặt đắc ý và ngạo mạn của Dương Tinh Tinh lập tức biến hóa, trở nên dịu dàng và nũng nịu.
Cô ta cố ý cao giọng the thé, hướng về phía cửa vẫy tay:
“Chồng ơi, em ở đây nè…”
8
Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu về phía cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest, dáng vẻ chần chừ ngập ngừng, từ từ bước vào.
Tôi và mẹ cùng nhíu mày, định lên tiếng thì chưa kịp mở miệng, Dương Tinh Tinh đã nhanh chóng nhào đến kéo người đàn ông đó lại bên mình.
Cô ta bộ tịch, tay đặt lên ngực như nàng Tây Thi mắc bệnh, ngước lên người đàn ông với ánh mắt dịu dàng đầy ý.
“Chồng ơi, phải sao đây?”
“Vợ cũ của và đứa con bất hiếu đã gọi em đến đây để bắt nạt, còn gọi cả đám người này tới, là muốn đánh sảy thai đứa con trong bụng em!”
“Em chỉ là vì thôi… Dù này có đi ngược luân thường đạo lý, không có tội mà. Hơn nữa, con của chúng ta cũng vô tội!”
“Anh còn chưa biết đâu, trước khi đến, vợ cũ của với con còn nguyền rủa chết rồi, bày ra cả di ảnh để lừa em nữa cơ!”
Bạn thấy sao?