Cho đến khi gặp người đàn ông hoàn hảo - Uông Hoài, Lục Dung mới có thể nộp một bài kiểm tra mà chị ấy hài lòng.
Suy nghĩ suốt bao năm của mẹ tôi bị vạch trần, bà nổi cơn thịnh nộ, tát tôi một cái thật mạnh:
"Mày cút đi cho tao! Mày đúng là nên ch.ết thay Dung Dung!"
Thật đúng ý tôi.
Tôi kéo chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, đi thẳng ra khỏi nhà, đầu không ngoảnh lại.
Hai giờ trước, tôi nhận thông tin từ thám tử.
"Cuộc điều tra có tiến triển, mau tới đây.”
14.
Ba ngày sau, tôi từ bên ngoài trở về, đặc biệt ghé qua cửa hàng vật liệu để mua một vài món đồ cần thiết.
Trong khoảng thời gian đó, Uông Hoài đã gọi điện cho tôi vô số lần tôi đều không nghe máy.
Lúc này đây, tôi mở cửa nhà mình, Uông Hoài đang ngồi bên trong, thấy tôi về thì vui vẻ chạy ra đón.
"San San, gọi em nhiều lần như , sao em không nghe máy?"
Tôi nhíu mày lại: "Sao lại ở đây?"
"Chìa khóa dự phòng nhà em là do mẹ đưa cho đấy."
Khi mới mua căn nhà này, đúng là tôi đã đưa cho mẹ một chiếc chìa khóa dự phòng.
"Mời ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"Em còn giận à? Mẹ không giận lâu đâu, nghe lời đi, về với , mẹ rất lo cho em đấy."
Uông Hoài tiến lại gần, không không rằng giật lấy điện thoại của tôi, hai tay giữ chặt lấy cổ tay tôi.
"San San, em, em chấp nhận chứ?"
"Anh và ba mẹ đánh thuốc em là do quá em nên mới như . Ba ngày em không ở đây, rất lo lắng cho em, sợ em sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn,"
"Uông Hoài, chị tôi đang ở bên cạnh đấy?"
"Dung Dung , ấy mong hạnh phúc."
Tôi buồn nôn, không nhịn nổi nữa, tát một cái thật mạnh vào mặt Uông Hoài.
Không ngờ, ta lại càng hưng phấn.
"San San, em và Dung Dung thật khác biệt. Cô ấy ngoan ngoãn quá mức, còn em thì không, em ương bướng cứng đầu, hệt như một mèo hoang , đã em ngay từ cái đầu tiên."
Uông Hoài tiến sát lại, tôi cố gắng vùng vẫy sức lực chênh lệch quá lớn nên không gì .
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi lấy bình xịt hơi cay ra, không hề do dự mà nhắm thẳng vào mắt Uông Hoài.
Giây tiếp theo, Uông Hoài nằm lăn ra đất kêu rên thảm thiết.
Tôi nhanh chóng lấy cây gậy chích điện từ trong túi ra, đánh Uông Hoài ngã lăn xuống đất.
Tôi lấy dây thừng và dao chuyên dụng, trói chặt Uông Hoài như một con súc vật, yên lặng chờ ta tỉnh dậy.
15 phút sau, Uông Hoài từ từ tỉnh lại.
Thấy tôi, ta phản ứng như thể gặp ma.
"Lục San, em bẫy ?"
"Có thể như ."
Tôi liếc camera ẩn trên tường, bình tĩnh nghịch con dao trong tay.
Ba ngày qua, mọi hành của Uông Hoài trong nhà tôi đều tôi nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trước khi mở cửa vào nhà, tôi đã biết ta đang ở bên trong.
Màn kịch hôm nay dành riêng cho ta.
15.
Uông Hoài giãy dụa trong vô ích, đột nhiên bật ha hả.
"Lục San, không ngờ em diễn giỏi thật đấy, trước kia đánh giá thấp em rồi."
Tôi dí con dao quân sự vào cổ ta, ấn mạnh tay một chút, máu theo đó chảy ra.
"Đừng nhảm nữa, vào chủ đề chính đi, tại sao Lục Dung?"
"Anh không Lục Dung, đó chỉ là tai nạn!"
"Thật không? Thế đây là gì?"
Tôi ném một sấp ảnh vào mặt Uông Hoài.
Tất cả các bức ảnh đều là gương mặt của Uông Hoài, điên cuồng, kinh tởm, tà ác, tham lam.
Mỗi bức là một biểu cảm khác nhau, tất cả đều lên rằng chủ nhân của chúng là một con nghiện cờ bạc.
Uông Hoài nhún vai khinh thường, lông mày nhướng lên.
"Chỉ mấy bức ảnh thì lên gì?"
"Đúng thật là không thể lên điều gì. Tiếp theo tôi sẽ kể cho nghe một câu chuyện vợ chồng sâu nghĩa nặng."
Không biết từ khi nào, Uông Hoài bắt đầu nghiện cờ bạc.
Sự kích thích trên bàn cờ khiến adrenaline của Uông Hoài tăng vọt, dần dần, ta cả đêm không về nhà, quăng vợ con ra sau đầu.
Một lòng nghĩ về cuộc chiến trên sòng bạc.
Uông Hoài đã từng thắng, cũng đã từng thua. Có thể một đêm phất lên như gió, cũng có thể táng gia bại sản.
Lâu dần, tiền đặt cược của Uông Hoài càng lúc càng lớn, cũng thua ngày càng nhiều. Anh ta bắt đầu vay tiền từ sòng bạc, lãi ngày càng cao cho đến khi ta không thể bù lỗ nữa.
Uông Hoài lo lắng chuyện sẽ bị lộ nên đã tìm rất nhiều cách để huy tiền, bù đắp vào lỗ hổng, giấy không thể gói lửa, Lục Dung cuối cùng vẫn phát hiện ra mọi chuyện.
Lục Dung chịu cú sốc nặng nề, quyết định ly hôn với Uông Hoài.
Bạn thấy sao?