Tôi Là Ai Vậy? – Chương 5

Tôi có thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ phải uống một ly nước mới có thể ngủ .

 

Sau khi Lục Dung qua đời, mẹ tôi tối nào cũng chu đáo chuẩn bị một ly nước cho tôi.

 

Tôi cứ tưởng là mẹ tôi đổi tính rồi, bắt đầu quan tâm đến tôi.

 

Ai ngờ, cốc nước này lại ẩn chứa ác ý đến như .

 

Tôi rất muốn đập vỡ cốc, xé rách vẻ mặt giả tạo của bà.

 

Nhưng nghĩ lại thì một cốc nước, một đoạn video không lên điều gì cả, họ có thể kiên quyết không thừa nhận.

 

Tôi buộc phải có bằng chứng có lợi nhất cho mình.

 

Họ đã không màng thân tôi, tôi không thể không gì cả.

 

Tôi bình tĩnh nhận lấy cốc nước, uống cạn.

 

Mẹ tôi hài lòng gật đầu, dặn tôi nghỉ sớm, còn chu đáo đóng cửa phòng cho tôi.

 

Tôi lập tức lao vào nhà vệ sinh, móc họng, nôn hết nước đã uống ra ngoài.

 

Làm hết tất cả những chuyện này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy phấn khích trong lòng.

 

Khi hơi thở ổn định lại, tôi cuộn tròn trong chăn, giả vờ ngủ say, chờ đợi hành tiếp theo của họ.

 

10.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, năm phút sau, Uông Hoài lén lút mở cửa, mò mẫm bước vào phòng.

 

Trong bóng tối, Uông Hoài đứng ở đầu giường, từ trên cao xuống tôi.

 

Tôi sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy, cảm giác lạnh lẽo như bị gió lạnh xâm chiếm.

 

Uông Hoài tôi vài giây rồi đưa tay kéo chăn của tôi ra.

 

Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi thậm chí còn thấy nụ nham hiểm của Uông Hoài.

 

Tôi nhắm chặt mắt, không dám thở mạnh.

 

Uông Hoài tiến lại gần, trong lúc hoảng loạn, tôi luồn tay xuống gối, lấy cây chích điện đã chuẩn bị sẵn lao về phía Uông Hoài.

 

Uông Hoài không kịp phản kháng, ngã xuống giường bất tỉnh.

 

Nhân cơ hội này, tôi xuống giường, vào phòng Lục Dung, tìm kiếm chứng cứ có lợi nhất cho mình.

 

Bình thường, phòng Lục Dung luôn bị khóa, tôi không tiện ra vào.

 

Hôm nay, không ai có thể ngăn cản tôi.

 

Tôi còn tiện tay chụp rất nhiều ảnh của Uông Hoài.

 

Sau khi xong tất cả những chuyện này, trời cũng sắp sáng rồi.

 

Tôi tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo Uông Hoài về tư thế ngủ bình thường, sau đó nằm bên cạnh ta, giả vờ ngủ say, lặng lẽ chờ đợi ta tỉnh dậy.

 

Hai tiếng sau, Uông Hoài cuối cùng cũng tỉnh dậy.

 

Đầu tiên ta chăm tôi một lúc, khi ấy tim tôi như muốn rớt ra ngoài, sợ ta phát hiện ra.

 

Uông Hoài nhẹ nhàng nhếch khóe miệng:

 

"Ngủ say thật đấy."

 

Tôi nhắm chặt mắt, không dám đậy, để mặc Uông Hoài hôn lên trán tôi.

 

Sau Khi Uông Hoài rời đi, tôi cố gắng kìm nén sự ghê tởm, đứng dậy đi rửa mặt, suýt chút nữa thì tróc da.

 

Mãi mới đến giờ tôi tỉnh dậy ngày thường, tôi mới giả vờ như không có chuyện gì mà bước ra khỏi phòng.

 

Ba mẹ tôi thỏa mãn.

 

Uông Hoài ngồi bên bàn ăn dùng ánh mắt mập mờ đánh giá tôi.

 

Tất cả những điều này khiến tôi vừa tức giận vừa sợ hãi.

 

Lúc này, tôi nhận một cuộc điện thoại đến từ cảnh sát, nội dung liên quan đến vụ tai nạn giao thông của Lục Dung.

 

11.

 

Cảnh sát với tôi rằng từ các dấu vết tại hiện trường để lại, đánh giá sơ bộ là do Lục Dung đột ngột quay đầu nên mới bị xe đi ngược chiều đâm phải.

 

Hôm đó trời mưa to, có lẽ là cả hai bên đều không thấy nhau.

 

Thêm vào đó, chiếc xe kia đi với tốc độ rất nhanh, nên mới nên bi kịch này.

 

Đoạn đường đó cấm quay đầu.

 

Tài xế tai nạn mặc dù điều khiển phương tiện giao thông trong trạng say rượu và vượt quá tốc độ cho phép vì có thái độ tích cực, cộng với việc Lục Dung sai trước nên toàn bộ sự việc đều do Lục Dung chịu trách nhiệm chủ yếu.

 

"Còn tài xế tai nạn thì sao?"

 

Cảnh sát bất lực lắc đầu:" Rất có thể ta sẽ phán trắng án."

 

Tôi không thể chấp nhận kết quả này, sụp đổ gào thét trong đồn cảnh sát.

 

"Tại sao? Chị Lục Dung của tôi đã như rồi, sao ta lại không cần phải chịu trách nhiệm?"

 

"Xin giữ bình tĩnh, chúng tôi việc theo pháp luật."

 

Nói , tôi vẫn nhận ra một vài chi tiết kì lạ trong vụ án.

 

"Không đúng, sao chị tôi đột nhiên lại quay đầu?"

 

Theo như tôi biết, thời gian xảy ra tai nạn là vào 8 giờ tối.

 

Vào thời điểm đó chắc chắn Lục Dung sẽ về nhà để ru Đóa Đóa ngủ.

 

Trong ba năm trở lại đây, chỉ cần Lục Dung ở nhà, chị ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc Đóa Đóa.

 

Lục Dung từng thời gian ở bên con chỉ có vài năm ngắn ngủi, chị phải biết trân trọng.

 

Con đường đó là đường về nhà của chị.

 

"Theo điều tra, khi ấy chị đã nghe một cuộc điện thoại."

 

"Ai gọi đến?"

 

"Chỉ là một cuộc gọi nhầm số, chúng tôi đã điều tra, không có vấn đề gì."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...