Mẹ tôi cũng nhận ra bà vừa gấp gáp, lời quá mức gay gắt nên nắm lấy tay tôi, mắt đỏ hoe.
"San San, mẹ không có ý . Chỉ là mẹ vừa mới nhớ đến Dung Dung nên cảm thấy khó chịu trong lòng."
Nhắc đến chị Dung Dung, tôi cũng không kìm mà trào nước mắt.
Lục Dung là người tuyệt vời nhất thế giới này, chị cũng là người đối xử tốt với tôi nhất.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Dung vẫn luôn xuất sắc, chị ấy không chỉ xinh đẹp mà thành tích cũng luôn lọt top.
Còn tôi thì hoàn toàn tương phản với Lục Dung.
Lục Dung người gặp người thương, hành xử luôn ôn hòa, có văn hóa.
Còn tôi thì nhan sắc tầm thường, tính cách lập dị, không mọi người thích.
Không chỉ , tôi còn rất nghịch ngợm, thường xuyên rắc rối, không phải trêu bọn trẻ con gần nhà khóc thì là rủ rê cùng lớp trốn học.
Phụ huynh của các còn từng đến nhà tố cáo tôi.
Ba mẹ cảm thấy tôi khiến họ mất mặt, nên mắng tôi trước mặt học và phụ huynh khác, suýt chút nữa lấy roi ra đánh.
Ba mẹ nhắc đến Lục Dung luôn là tươi khen ngợi, gương mặt đầy vẻ tự hào:
"Dung Dung xuất sắc từ bé, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi."
Còn nhắc đến tôi, luôn luôn là nhăn mặt lắc đầu:
"Không chắc không ai tin San San với Dung Dung là chị em ruột."
Từ lâu tôi đã quen với sự thiên vị của ba mẹ.
Dù sao thì ai cũng sẽ quý một người xinh đẹp dịu dàng như Lục Dung.
6.
Sau khi lớn lên, đường duyên của Lục Dung thuận lợi.
Vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với người trong lòng - Uông Hoài, trở thành một bà chủ giàu có không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Sau khi kết hôn, vợ chồng họ vô cùng khăng khít, sinh ra bé đáng Đóa Đóa, một nhà ba người đầm ấm hạnh phúc.
Điều kiện gia đình Uông Hoài rất tốt, đối xử với mọi người ôn hòa lịch sự.
Khi Lục Dung đề nghị đưa ba mẹ đến ở cùng, Uông Hoài không hề phản đối.
Anh còn đích thân lái xe đến đón ba mẹ chúng tôi.
Hàng xóm biết chuyện này vô cùng ngưỡng mộ, khen ba mẹ tôi có một đứa con rể tốt.
Còn tôi sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn cố gắng kiếm cơm, không có tâm trí đương.
Ba mẹ lo lắng đến mức bạc cả đầu, khắp nơi tìm người giới thiệu trai cho tôi, vừa công khai vừa âm thầm giục tôi kết hôn, tôi luôn kiên quyết từ chối.
Điều này khiến mẹ tôi vô cùng tức giận, bà hét lên rằng sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi nữa.
Ba me vì tôi, không biết đã bao đêm trằn trọc không ngủ .
May mắn thay có Lục Dung ở bên an ủi, họ mới thoải mái hơn phần nào.
Đôi lúc tôi thậm chí còn nghĩ, nếu người ch.ết không phải Lục Dung mà là tôi, có thể ba mẹ tôi sẽ vui vẻ hơn một chút.
Vậy nên tôi rất thấu hiểu trạng thái điên cuồng của mẹ tôi lúc này.
Ba mẹ đã lớn tuổi, vừa mất đi con diệu, cảm kích , tôi nên cảm thông cho họ.
Nghĩ đến những điều tốt đẹp mà Lục Dung dành cho tôi, tôi chỉ đành nhượng bộ, đồng ý với ba mẹ tiếp tục ở lại nhà Lục Dung.
Thấy tôi gật đầu, ba mẹ và Uông Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ họ chỉ mong có thể thấy bóng dáng của Lục Dung trên người tôi.
Nghĩ như , tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đồng thời, tôi càng tích cực tham gia trị liệu tâm lý.
Hi vọng có thể nhanh chóng giải thoát khỏi những giấc mơ mập mờ đó, dùng tâm trạng bình tĩnh để đối diện với họ.
Không ngờ, Đóa Đóa lại một câu khiến tôi không thể nào hiểu nổi.
7.
Tôi vốn dĩ vô cùng thương Đóa Đóa, đối xử với con bé như con ruột của mình.
Sau khi Lục Dung qua đời, nghĩ đến việc con bé còn nhỏ như đã phải chịu đựng nỗi đau mất mẹ, tôi cảm thấy rất đau lòng.
Thêm vào đó, do giấc mơ xấu hổ kia, tôi càng cảm thấy có lỗi với Đóa Đóa.
Tôi cố gắng hết sức để bù đắp mẹ mà con bé đang thiếu thốn, có thể là tôi đáp ứng mọi cầu của con bé.
Hôm đó, tôi đã mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt mà Đóa Đóa thích, còn dự định sẽ đưa con bé đến công viên giải trí chơi.
Nhưng khi tôi đưa đồ chơi và đồ ăn vặt cho Đóa Đóa, con bé bỗng nhiên khóc lớn, giật lấy món đồ trong tay tôi rồi ném xuống đất.
"Có phải dì muốn thay thế mẹ con? Dì là người xấu, mẹ con chỉ đi du lịch, mẹ sẽ sớm về nhà."
Để không Đóa Đóa buồn, chúng tôi đã dối Đóa Đóa, không với con bé rằng Lục Dung đã qua đời.
Vậy nên con bé vẫn luôn nghĩ rằng Lục Dung đi du lịch rồi.
Tôi ôm lấy Đóa Đóa, nhẹ nhàng an ủi.
"Đóa Đóa, dì là dì của con, sao dì lại thay thế mẹ con ?"
Bạn thấy sao?