Tôi Là Ai Vậy? – Chương 2

 

Uông Hoài trông có vẻ tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, đưa cho tôi một ly sữa, ánh mắt mang theo một nụ nhẹ nhàng:

 

"San San, hôm qua em ngủ không ngon à, trông em có vẻ rất mệt mỏi."

 

"Không, em ngủ rất ngon."

 

Nghĩ đến giấc mơ hôm qua, tôi rụt đầu, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

 

Mẹ tôi tâm trạng không tệ, nhẹ nhàng vỗ vai tôi, còn rằng: "Mấy ngày hôm nay San San vất vả rồi, chắc chắn là vô cùng mệt mỏi. A Hoài, con phải thưởng cho con bé đàng hoàng vào nhé."

 

Tôi như bị người khác vạch trần bí mật, hoảng hốt đổ cốc sữa trên bàn.

 

"Mẹ, thưởng gì chứ, mẹ đang linh tinh gì ."

 

Mẹ tôi không để ý, còn an ủi tôi:

 

"Đều là người một nhà, con ngại ngùng gì chứ. A Hoài cũng không phải lần đầu thưởng cho con."

 

Quả thật là trước kia, mỗi lần đi công tác, ngoài việc mang quà về cho Lục Dung, cũng thường mang cho tôi vài món quà.

 

Tôi ngại nhận quà của , Lục Dung khuyên tôi nhận lấy:

 

"Đây là quà mà trai cho em, người một nhà với nhau không cần khách sáo như ."

 

Trong mắt Lục Dung, điều này thể hiện chồng coi trọng người thân của mình, là biểu tượng của sự hạnh phúc.

 

Nhưng hôm nay, câu này do mẹ tôi ra, nghe vô cùng kì lạ, khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái.

 

Uông Hoài mở miệng định gì nữa.

 

Tôi không dám nghe, lấy cớ vội đi để ra ngoài.

 

Cả ngày hôm đó tôi không tập trung, đợi mãi mới đến lúc tan , để tránh xấu hổ, tôi lượn lờ trên đường cái đến tối muộn.

 

Gần nửa đêm, mẹ tôi gọi điện thoại giục về nhà, tôi mới miễn cưỡng trở về.

 

May mắn là bọn họ đi ngủ hết rồi.

 

Tôi lén lút về phòng, không lâu sau đã chìm vào trong giấc ngủ.

 

Kì lạ là tôi lại gặp mộng xuân.

 

Trong mơ, tôi trở thành Lục Dung, rất nhiều chuyện không thể miêu tả với Uông Hoài.

 

4. 

 

Mấy ngày liền giấc mơ kì lạ kia cứ liên tục phiền tôi, khiến tôi ban ngày thì bồn chồn không yên, ban đêm thì sợ nằm mơ, không dám ngủ, tinh thần luôn trong trạng thái hoảng hốt.

 

Công việc cũng liên tục xảy ra sai sót.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhờ Đường Linh, thân của tôi giúp đỡ. Cậu ấy là một bác sĩ tâm lý.

 

Dựa trên những gì tôi kể lại, Đường Linh với tôi rằng tôi nằm mơ như là do cảm của tôi dành cho Lục Dung quá mức sâu đậm, trong tiềm thức vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của chị ấy.

 

, trong mơ, tôi trở thành Lục Dung, giả vờ như chị còn sống, thay chị ấy trở thành vợ của Uông Hoài để an ủi chính mình.

 

Lời giải thích này rất vô lý, tôi tạm thời không tìm câu trả lời nào hợp lý hơn nên đành chấp nhận.

 

Theo lời khuyên của Đường Linh, mỗi ngày sau khi tan , tôi sẽ đến chỗ cậu ấy tiến hành trị liệu.

 

Nhưng trái với kỳ vọng, tôi vẫn tiếp tục nằm mơ những giấc mơ kì lạ đó.

 

Ban đầu tôi nghĩ rằng liệu pháp điều trị tâm lý không đủ mạnh nên không đem lại kết quả ngay lập tức.

 

Nhưng liên tiếp một tháng trời tôi vẫn gặp mộng xuân, đặc biệt là mức độ ân ái của tôi và Uông Hoài càng ngày càng thái quá.

 

Tinh thần của tôi gần như sụp đổ, không biết phải đối mặt với ba mẹ và bé Đóa Đóa ba tuổi như thế nào.

 

Rơi vào bước đường cùng, tôi đề nghị mình sẽ chuyển ra ngoài sống.

 

Tôi nghĩ rằng chỉ cần không gặp Uông Hoài thì mình sẽ không nằm mơ nữa.

 

Không ngờ đề nghị của tôi lại bị bố mẹ phản đối kịch liệt.

 

Mẹ tôi ngồi trên ghế sô pha, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc:

 

"San San, chị con đã mất, con muốn bỏ rơi hai ông bà già này sao?"

 

"Mẹ, ý con không phải , chẳng qua là con cảm thấy ở đây hơi bất tiện."

 

"Bất tiện chỗ nào? Đều là người một nhà, mẹ vừa mới mất một đứa con , giờ một đứa con khác lại muốn bỏ rơi. Trời ơi, sao số tôi khổ thế này!"

 

Uông Hoài nghe tôi muốn chuyển đi cũng lên tiếng khuyên tôi:

 

"San San, em cứ yên tâm ở lại đi. Em là con , ở bên ngoài một mình ba mẹ cũng không yên tâm."

 

Tôi muốn tiếp mẹ bỗng nhiên nổi giận, chỉ tay vào người tôi :

 

"Để cái đứa vô ơn này cút đi. Dung Dung đối xử tốt với nó như nó nhẫn tâm mặc kệ, bỏ rơi Đóa Đóa."

 

"Nếu Dung Dung dưới suối vàng biết , không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.”

 

"Lúc Dung Dung còn sống, con bé thương mày biết bao, sao con bé vừa mất, mày đã vội vàng vạch rõ giới hạn với bọn tao? Tao rất hận, nếu người ch.ết là mày thì tốt rồi!”

 

5.

 

Lời độc ác của mẹ khiến tôi đờ người ra như bị sét đánh. Tôi cứ đứng đấy, mấp máy môi không biết gì.

 

Chẳng lẽ tôi lại bảo mẹ là đêm nào tôi cũng gặp mộng xuân, nam chính còn là rể?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...