27. Ảo giác
"Hãy về nạn nhân thứ hai, Lưu Đại Dũng."
"Thứ hai? Ai là người thứ hai?"
"Lang Cường."
"À, tôi hiểu rồi, đúng là tôi đã gi.ết hắn." Lưu Đại Dũng mỉm . "Cậu muốn biết điều gì?"
"Anh cùng Khương Lệ có quan hệ gì?"
"Không quen."
"Không quen lại vì ta mà gi.ết người?"
“Ai tôi vì ấy mà gi.ết người?” Lưu Đại Dũng lập tức phản bác. “Chuyện này không liên quan gì đến con bé, tôi chỉ lợi dụng ấy mà thôi, đừng khó con bé nữa.”
Biểu hiện của ông ấy rất bình tĩnh và điềm nhiên như thể đang về cốt truyện của một bộ phim nào đó, giọng điệu không có bất kỳ dao nào.
"Từ đầu, Lang Cường đã nằm trong danh sách của tôi rồi. Việc hắn ta chỉ là vấn đề thời gian. Tên đó tích lũy một số tiền lớn bằng cách lừa đảo và sử dụng số tiền đó để mở cái gọi là KTV. Trên thực tế, hắn ta đã tổ chức hoạt mua bán dâm trong đó. Hắn dựa vào lãi suất cao ngất ngưởng để sống thoải mái, còn ép chết nhiều người vay tiền. Hắn từng ngồi tù sau khi ra khỏi đó thì vẫn không thay đổi bản tính."
"Loại người này sống trên đời thật lãng phí không khí. Tôi nghĩ loại người như hắn ta không nên sống tiếp. Nếu luật pháp không xử tử hắn ta thì tôi điều đó. Sở dĩ tôi không gi.ết hắn sớm hơn là bởi vì phía sau hắn còn có một băng nhóm, tôi còn chưa tìm hiểu chi tiết về bọn chúng và cũng không có kế hoạch thích hợp."
"Trong khoảng thời gian bị tôi theo dõi, hắn ta thường đến một căn hộ giá rẻ để tìm một trẻ. Để biết hắn ta đang gì, tôi luôn căn phòng bên cạnh đó. Sau này, tôi mới biết đó đã vay tiền từ tên Lang Cường, tuy đã trả hết cả gốc lẫn lãi hắn vẫn đến quấy rối hết lần này đến lần khác."
"Tối hôm đó, đi ra ngoài một mình. Tôi sợ con bé có chuyện gì không ổn nên đã đi theo đến tận sông Hoàn Hạ. Khi phát hiện ấy định nhảy xuống sông, tôi đã kéo con bé lại. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nghĩ ra kế hoạch này. Các bước sau đó cứ nhảy ra trong đầu tôi như thôi."
"Thứ nhất, tôi có thể xử luôn Lang Cường. Thứ hai, có thể đưa vào trại giam để bảo vệ con bé khỏi bị đồng bọn của Lang Cường tiếp tục quấy rối. Thứ ba, nếu một vụ người như xảy ra, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra sâu về Lang Cường. Cảnh sát có thể thông qua mối quan hệ giữa hắn ta và Khương Lệ, mà lần ra manh mối về hoạt kinh doanh cho vay nặng lãi của Lang Cường, từ đó vạch trần băng nhóm đằng sau hắn. Với hiệu quả của chúng ta, sau khi toàn bộ quá trình điều tra, truy tố công khai và xét xử tại tòa án đã hoàn tất, băng nhóm chắc chắn sẽ bị bắt đi. Bằng cách này, ấy sẽ tránh khỏi bị chúng quấy rầy khi thả ra."
"Những chuyện này đều là do tôi sắp đặt, tôi lên ý tưởng, cũng tự tay mình hành , Khương Lệ gì gì đều do tôi xúi giục. Con bé đã định chủ nhận diện tôi các đã bắt tôi trước khi nó định điều đó. Tôi đã hết rồi, đừng nhỏ ấy khó xử nữa.”
“Lưu Đại Dũng, giỏi thật đấy.” Hoa Dương khổ. “Anh xin nghỉ ốm nửa tháng, còn là đi khám sức khỏe rồi phải nhập viện điều trị. Vì mà em đã duyệt cho , muốn nghỉ ngơi thật tốt..."
“Đội trưởng Hoa.” Lưu Đại Dũng . “Nói đến đây, tôi còn phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi nghỉ nhiều lần trong mấy năm này, nếu không thì sao tôi có thời gian để những việc này? Đúng là tôi cần phải đi kiểm tra sức khỏe. Tôi đã hai công việc trong một thời gian dài, một bên tra án, một bên án, cơ thể tôi… ”
“Lưu Đại Dũng!” Hoa Dương đập mạnh xuống bàn, trong mắt hiện lên lửa giận. Người cảnh sát trẻ đang ghi chép bên cạnh run lên vì sợ hãi.
“Đừng bậy nữa!” Hoa Dương chỉ vào mũi nghi phạm lớn tiếng . “Hãy thành thật khai báo toàn bộ sự thật về tội ác của mình!”
"Tôi có rất nhiều sự thật về tội ác, cậu muốn nghe cái nào?"
Hoa Dương đột nhiên đứng lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sùi cả bọt mép: "Ông đúng là tên điên!"
"Ha ha ha ha ha ha..." Lưu Đại Dũng ngồi trên ghế thẩm vấn lớn, các đường nét trên khuôn mặt bị biến dạng, cả người gập xuống vì .
Hoa Dương vẫy tay với người cảnh sát bên cạnh, ra hiệu thẩm vấn kết thúc. Anh đi ra khỏi phòng, dựa vào tường rồi ngồi xổm trên mặt đất, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi. Anh từ trong túi móc ra một lọ thuốc trợ tim khẩn cấp, đổ ra mấy viên thuốc, cho vào trong miệng và nuốt xuống.
……
Một màn sương đêm dày đặc bao trùm cả văn phòng.
"Cục trưởng, nghi phạm trong vụ án Lục Phong và vụ án sông Hoàn Hạ đã bị bắt... Vâng, là cùng một người... thành viên nhóm của chúng tôi, Lưu Đại Dũng."
Hoa Dương cầm ống nghe, cúi đầu báo cáo.
Vẻ mặt đầy đau đớn, nắm chặt dây điện thoại trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa trên mặt.
"Đây là lỗi của tôi, bản thân tôi không tránh khỏi có trách nhiệm trong vụ lần này. Là do tôi không kịp thời phát hiện đội viên có điều bất thường, khiến ông ấy đi vào con đường không lối thoát, ra tai họa như . Tôi thật sự. . . . ừm …”
"Tối nay đã thực hiện hai cuộc thẩm vấn, hiệu quả… không khả quan cho lắm. Anh ta không khai rõ ràng về cơ và quá trình phạm tội. Lưu Đại Dũng rất nhiều điều vô nghĩa và luôn chế giễu các nạn nhân, có vẻ như trạng thái tinh thần của ấy không ổn định. Giám đốc Triệu, tôi nghĩ cần phải đưa ấy đi giám định tâm thần để xem có… vấn đề gì hay không."
"Xin đừng lo lắng, tôi sẽ thử lại vào ngày mai, tôi chắc chắn sẽ không …”
"Ồ, ồ, thôi, rồi, rồi, tất nhiên rồi, hiểu, hiểu..."
Điện thoại đã bị ngắt.
Hoa Dương đặt ống nghe xuống, ngồi phịch xuống ghế văn phòng.
"Sư phụ." Sài Kiệt gõ cửa rồi đi vào, vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ, lúc này mới lên tiếng. "Vừa rồi em có thẩm vấn, mà. . ."
"Không cần nữa." Hoa Dương xua tay "Cục điều tra thành phố đã quyết định tiếp quản. Theo nguyên tắc né tránh, chúng ta không thể tiếp tục xử lý vụ án này nữa. Sáng sớm ngày mai, người của đội điều tra hình sự của Cục thành phố sẽ đến thẩm vấn Lưu Đại Dũng."
“Ồ… .” Sài Kiệt cúi chào rồi rời đi.
Hoa Dương dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, hô hấp càng lúc càng không đều.
Những lời đó lặp đi lặp lại bên tai , liên tục, tựa như câu thần của ma quỷ.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi nghỉ nhiều lần trong mấy năm này, nếu không thì sao tôi có thời gian để những việc này?”
"Vì đã quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi nghỉ nhiều lần trong mấy năm này, nếu không thì sao…”
"Quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi nghỉ nhiều lần trong mấy năm này…”
"Cho phép tôi nghỉ nhiều lần trong mấy năm này…”
"Nhiều lần…”
"Nếu không thì sao tôi có thời gian để những việc này…”
"Những việc này…”
"Những việc này…”
"Những việc này…”
Hoa Dương không tự chủ hét lên một tiếng, hất đổ tách trà trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai.
……
Nửa đêm, ngoài hành lang không một tiếng .
Hoa Dương đưa ra thông báo: Vụ án Lục Phong rơi từ tòa nhà và vụ án người bên sông Hoàn Hạ đã Cục thành phố tiếp nhận và cả đội sẽ không tham gia điều tra nữa. Sau khi nhận thông báo, các thành viên trong nhóm thu dọn đồ đạc và tan sở về nhà, đèn lần lượt tắt, khu văn phòng trở nên trống trải, cả tòa nhà chìm vào màn đêm.
Khi Sài Kiệt xách túi đi ra khỏi văn phòng, đột nhiên cảm thấy có ai đó vỗ vào lưng mình hai cái, khi quay đầu lại thì thấy Lạc Anh đang đứng sau lưng mình.
"Lạc Lạc!"
Ánh trăng từ ô cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, nhòe nhoẹt trong màn sương xám.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lạc Anh sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Cô siết chặt hai bàn tay, ánh mắt hiện lên một cảm phức tạp xen lẫn hoang mang, bối rối và bất an.
"Có chuyện gì ? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu à?" Sài Kiệt quan tâm hỏi han.
"Tôi…" Lạc Anh kéo ống tay áo của , xung quanh. "Tôi muốn vài lời với ."
"Chuyện gì ?"
Lạc Anh trái phải, thả nhẹ bước chân, thân trọng đi dọc theo hành lang rồi quay lại vẫy tay với .
Sài Kiệt theo sau .
Họ dừng lại ở một góc cầu thang tối.
Cô ngẩng mặt lên và vào mắt rất nghiêm túc.
“Anh đã bao giờ gặp ảo giác chưa?” .
"Hả?"
"Chính là... kiểu những ảo ảnh ấy. Nhìn thấy sự vật hoặc hiện tượng không thể tồn tại. Anh đã bao giờ gặp phải điều đó chưa?"
"......Chưa."
"Vậy, có tin rằng có ... trên thế giới?"
"Có cái gì?"
"Ừm, chỉ là...có điều gì đó kỳ lạ...đó là..."
"..."
Sài Kiệt sờ trán : "Cô không bị sốt."
Lạc Anh nắm lấy tay .
“Sao tay lại lạnh thế?” Sài Kiệt nhíu mày quan tâm, nhẹ nhàng nắm lấy tay giữ trong lòng bàn tay.
“Tôi phát hiện tinh thần sáng nay không tốt, có phải do việc quá sức không?”
Lạc Anh hạ mi mắt xuống và lắc đầu.
"Có phải là bị tổn thương tâm lý không? À, tôi cũng . Cả ngày hôm nay giống như đi tàu lượn siêu tốc . Tôi vẫn cảm thấy như đang mơ. Làm sao có thể ? Mọi chuyện quá mức không chân thực!"
Anh ngẩng đầu bóng đêm ngoài cửa sổ, thở dài : "Thật giống như một giấc mộng. Có lẽ giấc mơ này một lúc nữa sẽ kết thúc, khi tỉnh dậy, chúng ta vẫn sẽ thấy mình còn đang ngồi ở trước màn hình giám sát, tìm kiếm người đàn ông mặc đồ đen trong từng khung hình. Và cuối cùng tôi cũng thấy khuôn mặt của hắn ta. Kẻ đó tuyệt đối không thể là Đại Dũng! Không thể, tuyệt đối không thể..."
“Thật ra…” Lạc Anh nhỏ giọng . “Kể từ tối qua, tôi đã cảm thấy mình như nằm mơ.”
"Thật sao?" Sài Kiệt lộ ra một nụ có chút chua xót, rất tự nhiên nắm tay Lạc Anh dắt xuống lầu, vừa đi vừa . "Đói bụng không? Đi ăn đi."
"Tiểu Sài!"
Lạc Anh nắm lấy cánh tay , cơ thể khẽ run lên, trong mắt có một làn sương mờ.
“Tối hôm qua tôi thấy một chuyện, muốn cho biết đừng cho người khác.” Cô nhỏ giọng .
“Chuyện gì?” Sài Kiệt nhướng mày tò mò.
Lạc Anh ra hiệu cho hạ thấp xuống một chút, sau đó nhón chân ghé vào tai một câu.
Vài giây sau, Sài Kiệt mở to mắt, vẻ ngạc nhiên đông cứng lại trên khuôn mặt.
Bạn thấy sao?