Tôi Là Ai: Nhật [...] – Chương 17

24. Sự Im Lặng Của Cô Ấy

Nắng chiếu xuyên qua hành lang, Lưu Đại Dũng vừa đi vừa ho dữ dội.

Cửa kính khu văn phòng của đội điều tra kinh tế mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đẩy cửa bước ra.

"Này, Lưu!" Người đàn ông chào đón Lưu Đại Dũng niềm nở.

"Chu đội trưởng!" Lưu Đại Dũng hét lên.

Người đàn ông mỉm khoác tay lên vai ông: "Cơn gió nào đưa đến đây?"

“Còn có thể là loại gió gì nữa?” Lưu Đại Dũng ho khan một tiếng. “Gió “nhiệm vụ”.”

"Chúng tôi đã tiếp nhận việc điều tra các tài khoản của dự án “Khu vườn hy vọng”. Cảm ơn thông tin mà đã cung cấp tối qua, rất kịp thời!” Đội trưởng Chu vừa vừa mạnh mẽ bắt tay Lưu Đại Dũng. “Gần đây, thành phố đã ban hành lệnh cầu điều tra toàn diện về quỹ xây dựng của các dự án chưa hoàn thành và quản lý triệt để sự hỗn loạn trong các tòa nhà chưa hoàn thiện. Chúng tôi vừa mới bắt đầu điều tra lại còn nhận manh mối này từ . Nó thực sự rất hữu ích!"

Lưu Đại Dũng mỉm : "Đó là công lao của thành viên Sài Kiệt trong đội chúng tôi."

"Các tài khoản của dự án này thực sự có vấn đề lớn." Đội trưởng điều tra kinh tế . "Tiền dự án đã bị biển thủ bất hợp pháp và chảy vào tài khoản người của Lục Phong. Bằng chứng trắng đen rõ ràng. Sáng nay, chúng tôi đã thu giữ nhà và ô tô liên quan đến vụ án theo quy định của pháp luật. Đối với tài sản cá nhân của Lục Phong, bao gồm tiền mặt và tiền gửi ngân hàng, chúng tôi cũng sẽ tiến hành kiểm kê cẩn thận, kể cả tài sản vật chất. Bất kỳ ai bị phát hiện chiếm giữ trái phép đều sẽ phải trả lại cho chủ sở hữu ban đầu, một xu cũng không thiếu!”

"Tốt, tốt." Lưu Đại Dũng lộ ra nụ hài lòng, sau đó . "Thực ra, hôm nay tôi đến để hỏi về một vụ án khác."

"Vụ án nào?"

"Hai tháng trước, chúng tôi đã giải quyết một vụ án gi.ết người bên bờ sông, nạn nhân là một kẻ cho vay nặng lãi. Nghi phạm đã nhận tội hôm nay khi vụ án đưa ra xét xử, ta đã rút lại lời khai trước tòa, nên vụ án đưa về tra xét lại.”

"Ừm, vụ án này tôi có biết." Đội trưởng Chu gật đầu . "Nạn nhân tên là Lang Cường đúng không? Băng đảng cho vay nặng lãi của ta bị nghi ngờ hoạt phi pháp. Sau khi cùng chúng tôi nắm bắt hình lúc đó, chúng tôi đã lập tức lập hồ sơ điều tra."

“Hôm nay tôi tới đây để hỏi, việc điều tra băng đảng này thế nào rồi?” Giọng điệu của Lưu Đại Dũng rất gấp gáp, “Tất cả bọn họ đã bị đưa ra trước công lý chưa?”

"Tình huống này có chút phức tạp." Đội trưởng Chu cau mày. "Không chỉ có cho vay phi pháp, còn có lừa đảo viễn thông và bán hàng đa cấp. Ông chủ lớn đằng sau nó ẩn nấp rất sâu. Chúng tôi đã hủy vài tụ điểm, cũng phải mất một thời gian dài để lôi tên cầm đầu ra ngoài ánh sáng.”

Lưu Đại Dũng lông mày giật giật: "Còn chưa bắt sao?"

“Chúng tôi bắt rồi, nghe tôi trước đã.” Đội trưởng đội điều tra kinh tế quanh một lượt rồi trầm giọng . “Một tháng trước, đội phòng chống tội phạm của tỉnh đã xuống tiếp nhận vụ án này. Nghe băng nhóm này phạm tội nghiêm trọng trải dài hàng loạt khắp các tỉnh thành và thậm chí còn liên quan đến việc buôn lậu ra nước ngoài. Một người trong nhóm cho tôi biết, tên tội phạm chủ mưu đã bị bắt vào tuần trước và bị áp giải từ Đông Nam Á.”

"Ồ..." Lông mày Lưu Đại Dũng hơi giãn ra. "Còn mấy người đồng phạm thì sao?"

"Đã tiêu diệt hết đồng phạm. Vụ án về cơ bản đã diễn ra và kết thúc suôn sẻ. Nghe trên tỉnh sẽ có một cuộc họp khen thưởng, đến đây tôi cũng phải cảm ơn !" Đội trưởng Chu toe toét, . "Cảm ơn đội điều tra hình sự của các đã liên tục gửi các vụ án cho chúng tôi, chúng tôi có thể..."

“Cám ơn đội trưởng Chu!” Lưu Đại Dũng đột nhiên ngắt lời, sau đó vội vàng xoay người bỏ chạy.

"Này, lão Lưu, ..."

Đội trưởng Chu đứng tại chỗ, bóng lưng đang xa dần của ông ấy với vẻ mặt hoang mang.

……

Trong phòng thẩm vấn.

Ánh đèn nhàn nhạt soi rõ khuôn mặt yên bình ấy.

Hai cánh tay của bị còng vào ghế thẩm vấn, cùng với vẻ thờ ơ lạnh lùng trên khuôn mặt. Cô ấy ngồi đó lặng lẽ và bất . — Nhìn từ xa, ấy thậm chí còn trông hơi giống một bức tượng thần tôn thờ trên bàn.

“Khương Lệ, người Lang Cường là ai?

“Chuyện gì đã xảy ra vào đêm 28 tháng 6 đó?

"Tại sao lại không ?"

Trước hàng loạt câu hỏi của cảnh sát Tiểu Ngô, không lời nào. Cô nhắm mắt lại, toàn thân bao trùm trong một luồng khí "Mặc kệ gió đông tây nam bắc, tôi vẫn đứng yên"*, vẻ mặt kia tựa hồ muốn : Tôi sẽ không bất cứ điều gì ngay cả khi Ngọc Hoàng Thượng Đế ở đây..

(*Nó có nghĩa là bất kể khó khăn hay xáo trộn như thế nào thì một người vẫn có thể kiên định với niềm tin hoặc lựa chọn của mình, thể hiện trạng thái chắc chắn bên trong. "Gió đông tây nam bắc" cực kỳ khắc nghiệt, không sợ hãi, gió to thế nào cũng không lay chuyển.

Chúng lần lượt lấy từ hai bài thơ sau:

1/ Trúc Thạch

Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính,

Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.

2/ Tây giang nguyệt - Tỉnh Cương sơn

Sơn hạ tinh kỳ tại vọng,

Sơn đầu cổ giốc tương văn.

Địch quân vi khốn vạn thiên trùng,

Ngã tự vị nhiên bất .

Khả năng của chủ tiệm có hạn nên chỉ để lại 2 bản chuyển ngữ Hán Việt ở đây. Mọi người nếu có hứng thú có thể tự tìm hiểu thêm.)

So với nghi phạm đang rất bình tĩnh, Tiểu Ngô dường như còn bồn chồn hơn. 20 phút trước, phòng chứng cứ điện tử đã đưa ra kết luận thẩm định — video là thật và không có dấu vết giả mạo.

Nói cách khác, cảnh người đàn ông mặc đồ đen Lang Cường là thật.

Kết quả giám định này hoàn toàn trái ngược với kết luận giám định tại hiện trường. Các bằng chứng dấu vết trích xuất vào thời điểm đó khớp với lời thú tội của Khương Lệ và tất cả đều chỉ ra cùng một sự thật - Khương Lệ là kẻ gi.ết người.

Vào thời điểm này, sự xuất hiện của video kia đã đảo lộn hoàn toàn mọi thứ.

Điều này cho thấy kẻ sát nhân không chỉ người vào đêm hôm đó mà còn thực hiện một màn biến hóa hiện trường xuất sắc. Hắn ta không chỉ xóa hoàn toàn dấu vết do chính mình để lại mà còn cố ý tạo ra dấu vết giả về vụ người của Khương Lệ, thậm chí còn xúi giục ấy một loạt lời dối với cảnh sát.

Một màn biểu diễn đầy kiêu ngạo và Khương Lệ đã diễn theo cái kịch bản lố bịch ấy. Trong suốt quá trình thẩm vấn, ấy tự cho mình là một kẻ người, khiến bản thân bị nhốt trong trại giam suốt hai tháng. Tuy nhiên, trong phiên tòa xét xử hôm nay, bất ngờ cung cấp đoạn video này để thoát khỏi tội cố ý người và hình của nhà tù.

Lúc này, trước sự tra khảo lại của cảnh sát, vẫn ngoan cố im lặng.

Hành vi như khiến Tiểu Ngô trở nên thiếu kiên nhẫn, vô cùng tức giận.

Anh ta đập bàn một cách thô bạo, gần như điên lên thì Lưu Đại Dũng ra hiệu ngăn lại.

“Khương Lệ.” Vị cảnh sát kỳ cựu gần năm mươi tuổi hắng giọng, chăm vào khuôn mặt , chậm rãi . “Tôi hiểu nỗi băn khoăn và tâm tư của .”

"Lang Cường là một người xấu, cực kỳ xấu xa. Cô bị ta đẩy vào đường cùng, hoặc ta c.hết hoặc ch.ết. Nhưng người đáng ch.ết không phải là , phải không?" Lưu Đại Dũng chậm rãi có một sự kiên quyết không thể nhầm lẫn trong giọng điệu của ông.

Lông mi của khẽ rung hai lần, chậm rãi mở mắt ra.

"Là hắn giúp , hắn giúp Lang Cường vì coi hắn là người tốt. Đối với hắn rất cảm kích, không muốn phản bội hắn cho nên không lời nào phải không?

Khương Lệ cùng người cảnh sát già nhau, hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn.

"Có một băng đảng tội phạm lớn đằng sau Lang Cường. Ngay cả khi Lang Cường ch.ết, tay chân của ta cũng sẽ rắc rối cho phải không? Vì , của đã giả mạo hiện trường và cầu chịu mọi cáo buộc. Hắn với , trại tạm giam là nơi an toàn nhất, chỉ cần trốn ở nơi ẩn náu hoàn hảo này thì không ai có thể đúng không?"

thở dốc nặng nề, cổ họng phát ra tiếng khò khè, hai hàng nước mắt chực trào ra.

"Chính người đó đã dạy rút lại lời thú tội trước tòa. Hắn đã hứa rằng sẽ gửi video đến hộp thư của . Cô chỉ cần cho thẩm phán biết địa chỉ email của mình thì sẽ không bị coi là hung thủ, có phải không?”

"Đừng , đừng ..." Cô cúi đầu khóc, thanh âm đứt quãng, "Xin đừng nữa..."

Lúc này, Tiểu Ngô mới lộ vẻ mặt đã hiểu ra rồi quay sang Lưu Đại Dũng với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Người đó là ai?” Lưu Đại Dũng chằm chằm vào mắt . “Nói cho tôi biết, hung thủ là ai!”

"Không, không, không..." Cô liên tục lắc đầu.

"Khương Lệ, tôi vừa liên lạc với đội điều tra kinh tế, toàn bộ băng nhóm của Lang Cường đã bị bắt đi. Tên đầu sỏ và đồng bọn đều đã bị bắt, chúng không thể đe dọa đến sự an toàn của nữa, không cần lo lắng nữa."

sững người và ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên những cảm phức tạp.

"Cô mới 18 tuổi, cuộc đời còn cả một chặng đường dài, chỉ cần phối hợp với cảnh sát, chủ chỉ ra hung thủ thực sự là có thể lập công và sớm lấy lại tự do. Cô có thể tìm việc , có thể về nhà với những người thân của mình, mọi thứ có thể bắt đầu lại. Nhưng nếu không gì, tòa án sẽ trừng tội khai man, che đậy, sẽ lại bị tống vào tù và bị lập biên bản! Cô có hiểu không?

“Không, không…” Cô thì thào khản đặc.

"Cô nghĩ không lên tiếng là có thể giúp người đó sao? Không! Cô nghĩ cảnh sát chỉ biết ăn chay à? Hắn ta không thể trốn thoát! Sự im lặng của sẽ không giúp ai mà chỉ đang tổn thương chính mình!"

"Không không không..."

"Khai báo hắn đi! Không đáng giá để hy sinh tương lai của chính mình cho một kẻ gi.ết người như ." Lưu Đại Dũng trông có vẻ chân thành và với giọng thuyết phục. "Kẻ đó đã gi.ết người và đáng bị trừng . Ai cũng phải trả giá cho hành của mình, hắn ta cũng . Cho dù nghĩ rằng ý định ban đầu để giúp là tốt, ngay cả khi cảm thấy Lang Cường đáng ch.ết thì mạng của Lang Cường cũng là một mạng người. Gi.ết người là phạm pháp. Khương Lệ, khai báo hắn đi!”

“Không—!” Cô hét lên với cái giọng khàn khàn.

Lưu Đại Dũng im lặng hồi lâu, thở dài rồi lắc đầu thất vọng.

Ông xoa xoa thái dương, ra hiệu cho Tiểu Ngô tiếp tục thẩm vấn, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Hoàng hôn đầy tráng lệ.

Trời vừa chạng vạng tối.

Gió chiều thổi qua, Lưu Đại Dũng đứng dưới lầu ngước sắc trời vàng cam, đầu cảm thấy nhói đau, ông lấy điện thoại di ra gửi tin nhắn cho Hoa Dương.

"Vụ án mạng Hoàn Hạ 628 cũng do “hắn” thực hiện."

Ông cất điện thoại di trở lại túi, nhắm mắt lại, ngửi thấy hương thơm tươi mát của hoa cỏ trong không khí, vô số suy nghĩ trong đầu đang đau nhức dữ dội dâng lên.

Nửa giờ sau, ông chậm rãi đi lên lầu, đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, phát hiện hai bên vẫn đang giằng co.

Sắc mặt Tiểu Ngô tái nhợt, lồng ngực không tự chủ phập phồng, giống như bị người phụ nữ vô vọng trước mặt cho tức nghẹn.

Khương Lệ hất cao cằm, vẫn là vẻ mặt hờ hững lãnh đạm.

“Cô ấy giả câm và không lời nào!” Tiểu Ngô mở miệng thốt lên với Lưu Đại Dũng.

Lưu Đại Dũng chằm chằm vào khuôn mặt của và ngay lập tức nhận thấy sự khác biệt trong mắt ấy - ấy đang do dự.

Ông vỗ vai Tiểu Ngô, trầm giọng . "Cậu ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ chuyện với ấy."

“Được.” Tiểu Ngô gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Đại Dũng bóng dáng đi ra khỏi cửa, quay đầu khẽ mỉm , sau đó thiết bị ghi âm trên bàn, ấn nút tạm dừng ghi âm.

Đôi mắt của dõi theo chuyển tay của ông và dừng lại trên thiết bị.

"Tôi tắt đi rồi." Lưu Đại Dũng . "Hiện tại đã muốn chuyện chưa?"

Môi run run, nước mắt giàn giụa trên má.

Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân chạy, Lưu Đại Dũng chắp tay sau lưng bước ra ngoài kiểm tra.

"Chú!"

Khương Lệ đột nhiên kêu một tiếng.

Người cảnh sát già quay đầu lại.

“Cám ơn.” Cô nhỏ giọng run run .

Khóe miệng Lưu Đại Dũng khẽ nhếch lên, nhàn nhạt :

"Không có gì, đây là việc ta nên ."

……

"Chú, có thực sự... muốn cháu khai ra không?"

ông chằm chằm với đôi mắt đẫm lệ và hỏi một cách bất lực.

"Chà......"

Lưu Đại Dũng ra ngoài cửa, thấp giọng : "Cô , bây giờ sợ rằng đã quá muộn để hỏi câu đó rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...