6
Kiếp trước cũng , Lâm Dự rất kén chọn, quần áo, giày dép phải là hàng hiệu thì không , nước, đồ ăn vặt, thực phẩm mà không phải từ siêu thị nhập khẩu là không đụng tới. Một khi chúng tôi ép ấy ăn, ấy liền kêu than đau bụng, khó chịu.
Tôi đã từng nghiêm khắc dạy bảo ấy một thời gian, không ăn thì cứ để đói, và cuối cùng cũng sửa tật xấu này.
Bây giờ tôi đã ra đi, những thói quen xấu này của Lâm Dự lại trỗi dậy. Trước đây, khi tôi kẻ xấu để chỉnh đốn thói quen xấu của Lâm Dự, bà mẹ chồng và em chồng cứ ra sức thương ấy, khiến tôi bị đối xử như kẻ không ra gì. Giờ thì để họ tự giải quyết.
“Tôi đã rồi, tôi đã cắt đứt mọi quan hệ với nó. Ai muốn nuôi thì nuôi, trước đây không phải là người thương nó nhất, tôi nghiêm khắc với con quá sao? Bây giờ tôi cho cơ hội, nhận nuôi nó, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì!”
Nói xong, tôi liền chặn số em chồng.
Phía Lâm Phong, dưới sự thuyết phục của tôi, ấy đã chấp nhận đi công tác xa, hiện đang ở khu vực vùng núi, nơi tín hiệu rất yếu.
Mẹ chồng thì dù có c//hế//t cũng không dám phiền con trai, nên cuối cùng chắc chắn tiền bạc sẽ phải do em chồng lo liệu.
Tháng thứ hai, em chồng không chịu nổi nữa, liền đến thành phố A tìm tôi.
Tôi kiên quyết không nhượng bộ, ai khuyên cũng không thay đổi.
Không còn sự ràng buộc của tôi, cộng thêm việc mẹ chồng nuông chiều, Lâm Dự ngày càng trở nên ngang ngược, loạn trong nhà.
Gia đình em chồng bị hành hạ đến mức không còn yên ổn, khi Lâm Dự đòi chuyển trường lần thứ ba, em chồng đã phát điên, tát Lâm Dự một cái.
Nhưng Lâm Dự không sợ ấy, liền tát lại ngay lập tức. Em chồng tìm đến tôi, bảo tôi phải lo cho con .
Tôi ấy, thốt ra bốn chữ: “Liên quan gì tôi!”
Em chồng sụp đổ hét lên: “Đó là con của chị!”
Tôi mặt không cảm đáp: “Từ ngày nó dọa nhảy lầu, nó đã không còn là con tôi nữa. Tôi đã coi như nó c//hế//t từ ngày hôm đó rồi.”
—----
Lâm Phong phải đi công tác nửa năm, mới hai tháng đã bị mẹ gọi về để xử lý Lâm Dự và trả nợ.
Trong hai tháng ngắn ngủi, Lâm Dự đã tiêu tốn hàng chục ngàn tệ.
Nhìn căn nhà rối loạn, Lâm Phong bất lực : “Anh không ngờ em đã chịu nhiều áp lực đến thế, quản lý cái nhà này thật là khó.”
Tôi không gì, giờ mới chỉ là bắt đầu, đợi Lâm Dự lớn hơn, chúng tôi sẽ còn khổ hơn nữa.
Để quản lý Lâm Dự, Lâm Phong quyết định điều chuyển công việc về thành phố, tiếp quản tài chính gia đình và không cho mẹ tiêu xài lung tung.
Nhưng ấy vẫn phải đi , đối diện với những chiêu trò “trầm cảm” của Lâm Dự, thật sự không kham nổi. Chỉ trong một tháng, ấy đã sút 10 cân.
Mẹ chồng thương con trai, chỉ trích tôi thậm tệ: “Có ai mẹ như không!”
Tôi bà ấy và : “Tôi không có con.”
Không còn Lâm Dự chuyện, tôi toàn tâm toàn ý vào công việc, ngày càng tiến bộ và không lâu sau đã thăng chức.
Còn Lâm Phong thì khổ sở hơn nhiều, không có tôi ngăn cản, Lâm Dự lại liên lạc với tên trai xấu xa, bỏ học và đánh nhau, ba ngày lại vào đồn cảnh sát.
Công việc của Lâm Phong liên tục bị gián đoạn, thăng chức trở thành điều xa vời.
Lâm Dự không ngừng chuyện, dù Lâm Phong có lý lẽ cỡ nào ta cũng không nghe.
Bị dồn đến đường cùng, Lâm Phong phải dùng vũ lực để dạy bảo, Lâm Dự ghi hận, gọi điện đến Hội Phụ nữ và đồn cảnh sát tố cáo Lâm Phong bạo hành gia đình.
Mẹ chồng thương cháu, bà càng thương con trai hơn, thấy Lâm Phong bị Lâm Dự hành hạ, bà không còn chiều chuộng ấy nữa.
Lâm Dự thấy không còn ai chiều mình nữa, càng mình mẩy, khóc lóc đòi tự tử ở nhà.
Nhưng lần này, ngoài mẹ chồng ra, chẳng ai thèm quan tâm, Lâm Phong thậm chí còn cắt hết tiền tiêu vặt của ấy.
Lâm Dự hoảng hốt, không có tiền thì chẳng khác nào muốn mạng ta.
Bạn thấy sao?