Tôi Không Yêu Con [...] – Chương 4

4

 

Tôi đẩy cửa ra, thấy Lâm Dự ngồi dưới đất khóc.

 

Tôi không để ý, đi thẳng vào bếp. Lâm Dự tưởng rằng tôi đang định nấu cơm xin lỗi nó.

 

Nó khoanh tay, giọng hậm hực: “Con muốn ăn bò Kobe, nhớ chín vừa, rồi thêm một đĩa salad bơ, nhớ là mua ở siêu thị nhập khẩu, không thì con không ăn đâu.”

 

Tôi nấu hai tô mì, bưng vào phòng mà không gì với nó.

 

Lâm Dự không thể tin nổi, gào lên: “Mẹ định để con c//hế//t đói à!”

 

Tôi nó: “Liên quan gì đến mẹ!”

 

Lâm Dự bị oan ức lớn, lập tức khóc lóc gọi cho bà nội: “Bà ơi, mẹ không cho con ăn cơm. Con học bài đói lắm, mà mẹ không chịu nấu cơm cho con, mẹ không muốn cho con ăn…”

 

Bà nội nó đang ở nhà dì nhỏ trông cháu, nghe điện thoại liền vội vã đến nhà tôi, chỉ tay vào tôi mà mắng mỏ.

 

Lâm Phong chắn trước mặt tôi, tranh cãi với bà nội.

 

Tôi ăn xong mì, lau miệng, rồi gọi điện cho em chồng đến.

 

Tôi là con một, ba mẹ đều đã mất, không có nhiều họ hàng, bên bà nội thì có hai người con.

 

Thấy tôi gọi tất cả mọi người đến, Lâm Dự đang đắc thắng cũng bắt đầu hoảng sợ.

 

Tôi không để nó kịp phản ứng, đứng trước mặt mọi người, kể lại từng việc tôi đã cho Lâm Dự trong suốt những năm qua.

 

“Tôi nuôi nó lớn, dạy nó đạo lý người, không ngờ lại nuôi nó thành thế này. Hồi mẫu giáo, nó vu oan cho giáo viên. Lên cấp hai, nó bắt nạt học. Giờ thì vì một thằng con trai mà đòi sống đòi c//hế//t.”

 

Nói đến đây, tôi nhớ lại cuộc đời mình ở kiếp trước bị nó hành hạ đến c//hế//t, cuối cùng còn bị đẩy xuống vách đá, khiến tôi không kìm nổi mà run rẩy.

 

Lâm Phong tưởng rằng tôi bị Lâm Dự tổn thương đến sâu sắc, vốn định hòa giải, cuối cùng lại đứng về phía tôi.

 

“Lâm Dự, trước đây, dù con có phản nghịch hay chuyện đến đâu, mẹ cũng không bỏ mặc con. Nhưng hôm nay, con lại vì một thằng con trai mà muốn bỏ mạng, mẹ không thể quản con nữa.”

 

“Mẹ sinh con, nuôi con lớn khôn, không thiếu nợ con gì. Cũng không hy vọng con phụng dưỡng lúc già. Từ giờ đến khi con 18 tuổi, mẹ sẽ gửi cho con khoản tiền sinh hoạt tối thiểu theo quy định của pháp luật, còn lại thì đừng tìm mẹ…”

 

Tôi sang những người trong phòng: “Tôi đến đây thôi, ai muốn nuôi nó thì cứ mang về mà chăm sóc. Từ hôm nay trở đi, tôi không thèm chuyện với nó nữa, nếu thì coi như tôi thua!”

 

Nói xong, tôi về phòng thu dọn đồ đạc. Tôi không thể sống chung với đứa con trời đánh này dưới cùng một mái nhà, sợ rằng mình sẽ c//hế//t không biết khi nào.

 

Thấy tôi thực sự căng, Lâm Phong vội đuổi theo tôi ra ngoài.

 

Tôi gửi tin nhắn cho sếp, chấp nhận đến thành phố khác việc.

 

Kiếp trước, tôi cũng từng có cơ hội này, vì Lâm Dự đòi tự tử, bà nội khóc lóc than vãn rằng chúng tôi không quan tâm đến con, nên tôi đã bỏ lỡ.

 

Ở lại đây, sếp không hài lòng, tôi luôn bị khó dễ. Sau đó, khi Lâm Dự lên cấp ba, nó cứ ba ngày lại đòi c//hế//t, khiến tôi và Lâm Phong phải chăm nó suốt ngày đêm.

 

Bà nội xót con trai, lại thương cháu , cuối cùng tôi phải nghỉ việc.

 

Nghỉ phép nhiều lần, tôi bị đẩy ra rìa, cho đến khi nghỉ hưu.

 

“Em thực sự muốn đi thành phố A à? Ở nhà nhiều chuyện như , chúng ta bàn bạc lại chút đi?”

 

Tôi dừng bước, nghĩ kỹ thì Lâm Phong là một người chồng tốt. Trong cuộc mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng, luôn đứng về phía tôi. Anh cũng ở cùng tôi trên chiến tuyến khi dạy dỗ con cái.

 

Kiếp trước, chúng tôi đã cùng nhau c//hế//t dưới vách đá.

 

Nhưng, hiện tại vẫn chưa rõ bản chất của Lâm Dự, chưa bị Lâm Dự tổn thương. Tôi không thể mong một người cha con hiểu hành của mình.

 

Tôi chỉ có thể tạm thời rút lui, từ từ sắp xếp lại kế hoạch, tìm đường lui cho chúng tôi.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...