Tôi Không Yêu Con [...] – Chương 3

3

 

Lên cấp ba, con bé bắt đầu bỏ học, đương với một tên lưu manh chơi mô tô.

 

Ai khuyên cũng không , chúng tôi đành cứng rắn chia cắt bọn chúng.

 

Tôi, Lâm Phong và mẹ chồng thay phiên nhau canh chừng 24 giờ, Lâm Dự mới thi đậu vào một trường đại học.

 

Con bé đi học ở tỉnh khác, chúng tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mỗi tháng lại phải gửi tiền sinh hoạt ba đến bốn lần.

 

Tôi tính sơ sơ, mỗi tháng con bé tiêu gần 10.000 tệ.

 

Tôi và Lâm Phong chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, tổng lương mỗi tháng cũng chỉ có 15.000 tệ, hai phần ba là gửi cho con bé.

 

Chúng tôi cũng nghĩ đến việc bảo con bé tiết kiệm hơn, chỉ cần gửi tiền trễ một chút là bệnh trầm cảm của con bé lại tái phát, mẹ chồng lại xót xa, lén lút bổ sung, em biết thì lại ầm lên.

 

Mọi thứ trong nhà bị đảo lộn, tôi và Lâm Phong chỉ biết khổ, nghĩ rằng tiền mất thì xong chuyện.

 

Sau đó, Lâm Dự tốt nghiệp đại học và kết hôn với cùng lớp.

 

Con rể là một cậu trai thật thà, chúng tôi tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, Lâm Dự lại chuyện.

 

Sau khi kết hôn, con bé lại liên lạc với tên lưu manh chơi mô tô, bỏ rơi chồng con, chạy theo giúp việc cho gia đình hắn.

 

Cả nhà tên lưu manh đều thất nghiệp, Lâm Dự về nhà lấy tiền nuôi họ.

 

Chúng tôi không đồng ý, Lâm Dự chỉ tay vào mặt chúng tôi mắng, rằng đó là chúng tôi nợ tên lưu manh.

 

Ai bảo chúng tôi hồi cấp ba chia rẽ bọn chúng, khiến hắn bị tổn thương cảm, từ đó sa sút.

 

Tôi tức giận đuổi con bé ra khỏi nhà, rồi Lâm Dự lại về trước mặt mẹ chồng khóc lóc kể khổ, rằng cuộc sống của mình thê thảm ra sao, mẹ con ác độc đã đuổi con ra khỏi nhà.

 

Mẹ chồng xót xa, lén lút chu cấp cho con bé, mà số tiền đó lại vẫn từ túi chúng tôi.

 

Có lúc tôi cũng muốn cứng rắn, bán hết tài sản rồi cùng Lâm Phong chạy đi xa, để Lâm Dự không tìm thấy nữa.

 

Nhưng con bé sống không tốt, chúng tôi lại mềm lòng, lần nào cũng nhượng bộ.

 

Cuối cùng, vì muốn sớm có tài sản của chúng tôi, tên lưu manh mượn cớ rủ chúng tôi đi leo núi, rồi đẩy chúng tôi xuống vực.

 

Con chúng tôi viết đơn bãi nại, rằng, “Người sống thì phải tiếp tục sống.”

 

Ra khỏi tòa, tên lưu manh cần mua nhà, không có tiền mua đất chôn cất chúng tôi.

 

Lâm Dự lập tức rải tro cốt của tôi và Lâm Phong, vừa khóc lóc vừa , “Bố mẹ nhất định sẽ hiểu cho chúng con.”

 

Nó như một con đỉa, bám vào người chúng tôi mà hút máu, đến khi hút khô, thì vỗ tay phủi đi.

 

Quay lại một đời, tôi mở mắt, trở về năm Lâm Dự học lớp 11, khi nó vừa dính dáng đến tên lưu manh chơi mô tô.

 

Nhìn con bé đang dùng việc dọa nhảy lầu để uy hiếp chúng tôi, tôi ngăn Lâm Phong lại, mỉm với con bé: “Nhảy đi, mẹ ủng hộ mọi quyết định của con.”

 

——-

 

Nói xong, tôi kéo Lâm Phong về phòng, mặc kệ Lâm Dự ngoài kia khóc lóc thảm thiết, tôi không mở cửa.

 

Đời này, tôi mà thêm với con sói mắt trắng này một câu nữa thì coi như tôi thua!

 

Tôi cứng rắn kéo Lâm Phong vào trong. Lúc này Lâm Phong vẫn chưa hoàn toàn thất vọng về Lâm Dự, có chút lo lắng.

 

“Yên tâm đi, Lâm Dự sẽ không nhảy đâu, khán giả đi hết rồi, nó diễn cho ai xem nữa.”

 

Lâm Dự ích kỷ, việc tự sát chỉ là một chiêu trò của nó.

 

Kiếp trước, chúng tôi vì trò “nhảy lầu” của nó mà nhượng bộ, từ đó Lâm Dự tìm ra cách nắm thóp chúng tôi.

 

Quả nhiên, không lâu sau khi chúng tôi bỏ đi, Lâm Dự tự mình xuống khỏi lầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...