10
Em chồng dẫn mẹ chồng trốn xuống vùng quê ở phía Nam, không cho bà vào điện thoại.
Cô ấy hỏi tôi: [Chị thật sự để mặc nó bôi nhọ mình như sao?]
[Từ từ đã], tôi lượng fan của Lâm Dự ngày càng tăng, [Chuyện này mà không to lên thì không vui đâu.]
Lâm Dự đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, và một tháng sau, ta lần đầu tiên tổ chức livestream.
Còn tôi, tôi đã nhờ em chồng tìm người phát tán tất cả những tài liệu và video mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng.
Tôi liệt kê đầy đủ mọi việc chúng tôi đã cho Lâm Dự, từng đồng tiền chúng tôi bỏ ra, cũng như những nỗ lực giáo dục ta suốt nhiều năm qua.
Tôi cũng không ngần ngại phơi bày sự thật về những vụ Lâm Dự bắt nạt học, trốn học và bị cảnh sát bắt giữ.
Cuối cùng, tôi còn đính kèm cả đoạn tin nhắn mà Lâm Dự đã âm mưu hãm tôi và Lâm Phong.
Chúng tôi chưa bao giờ thiếu thốn gì cho Lâm Dự, dù biết rõ ta là đứa con “hư bẩm sinh”, chúng tôi vẫn nuôi dưỡng ta đến năm 18 tuổi.
Trên phương diện pháp luật, chúng tôi không còn bất kỳ nghĩa vụ nào với ta, và tất nhiên cũng không mong ta sẽ chăm sóc chúng tôi khi về già. Chỉ hy vọng ta buông tha cho chúng tôi mà thôi.
Cuối video, tôi và Lâm Phong cùng nhau gõ những dòng chữ cuối: [Chúng tôi rất xin lỗi vì đã thất bại trong việc giáo dục Lâm Dự, nuôi dạy ta thành người như .]
Khi video phát tán, những người từng bị Lâm Dự bắt nạt đều đồng loạt đứng ra vạch trần bộ mặt thật của ta.
Dư luận đảo chiều.
Lâm Dự từng hưởng lợi bao nhiêu từ sự đồng cảm của dân mạng, giờ đây ta bị phản đòn nặng nề bấy nhiêu.
Hàng ngày, ta bị chửi bới không ngừng, đi đâu cũng bị chỉ trỏ, hoàn toàn trở thành tấm gương phản diện.
Cô ta vừa ký hợp đồng với một công ty quản lý, số tiền kiếm trước đây có lẽ cũng chẳng đủ để đền bù vi phạm hợp đồng.
Trên mạng, lúc trước Lâm Dự đồng cảm bao nhiêu, giờ lại bị chửi bới bấy nhiêu.
Lâm Dự hoàn toàn bị “ xã hội hủy hoại ”, chặn mọi con đường tương lai, và trường học cũng đuổi học ta.
Trường trung học mà Lâm Dự theo học là trường tư thục danh giá, chúng tôi đã đóng trọn học phí, phí sinh hoạt và tiền ký túc xá trong ba năm.
Thẻ ăn uống của ta cũng nạp tiền sẵn, đủ để dùng đến sau kỳ thi đại học.
Nếu ta chịu quay về trường sau sinh nhật, học hành chăm chỉ, thì hoàn toàn có thể học đến hết cấp ba mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Nhưng bản tính lười biếng và quen sống dựa dẫm từ nhỏ của ta đã đẩy mình vào đường cùng.
Gia đình gã trai thấy Lâm Dự không còn giá trị, liền đuổi ta ra khỏi nhà.
Nhưng mà, đâu có dễ thế, con đỉa này sao dễ rũ bỏ ?
Gã trai của ta có vẻ ta thật lòng, vẫn luôn ở bên không rời.
Lâm Dự và gia đình gã trai bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, khiến cả nhà loạn cả lên.
Cuối cùng, ta cuỗm hết tiền của gia đình gã và cùng gã trai bỏ trốn. Nghe là đi tìm bà nội và dì.
Em chồng tôi hoảng sợ, cũng vội vã ra nước ngoài trốn.
Chúng tôi vẫn giấu mẹ chồng, rằng để sửa lại thói hư tật xấu của Lâm Dự, chúng tôi đã gửi ta đến trường nội trú.
Thêm nữa, em chồng tôi lại đang mang thai, bà nội cũng không còn bận tâm đến Lâm Dự nữa.
—--
Mười năm sau, tôi nhận một cuộc gọi từ nước ngoài, là cảnh sát báo tin tôi đến nhận xác của Lâm Dự.
Tôi và Lâm Phong lại trở về nước.
Tại đồn cảnh sát, tôi biết về cuộc sống của Lâm Dự trong những năm qua.
Cô ta và gã trai không tìm thấy chúng tôi, cũng không chịu đi kiếm tiền, cuối cùng bước vào con đường lừa đảo, đã nhiều lần bị bắt vào đồn.
Sau đó, ta và gã trai vay nặng lãi, không có khả năng trả tiền, cả hai bị đánh c//hế//t dã man.
Tôi viết đơn tha thứ tại đồn cảnh sát, “Thôi bỏ đi, người sống vẫn phải tiếp tục cuộc đời.”
Ra khỏi đồn, tôi rải tro cốt của Lâm Dự, giống như cách mà ta đã với chúng tôi ở kiếp trước.
Tôi nắm một nắm tro, mang về đưa cho mẹ chồng, rằng Lâm Dự đã bỏ trốn cùng gã trai và gặp tai nạn xe hơi.
Mẹ chồng khóc vài lần, đứa con thứ ba của dì khóc òa lên, mẹ chồng đặt tro cốt của Lâm Dự lên bàn thờ, rồi vội vàng đi dỗ cháu.
—Hết -
Bạn thấy sao?