Hôm đó, lý do mẹ tôi suy sụp khi bị cạo trọc đầu không chỉ là vì mất mặt, mà còn là vì tôi đã vô trúng tim đen của bà.
Sau khi mẹ tôi về, khóa huấn luyện quân sự cũng kết thúc.
Tôi chính thức bước vào cuộc sống đại học, lại nuôi tóc dài và xây dựng lại hình ảnh của mình trước mặt bè và giáo viên chủ nhiệm, hết thảy mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Tuy nhiên, một người cả đời hiếu thắng như mẹ tôi sao chịu sự sỉ nhục đó?
Để buộc tôi phải cúi đầu nhận sai, mà bà ấy đã đến phòng hiệu trưởng ầm ĩ, một hai đòi tôi phải thôi học.
Nhưng tôi lại là sinh viên duy nhất trong trường có học bổng cấp tỉnh, cả hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đều không muốn mất đi tôi, một mầm non có thể mang lại vinh quang cho nhà trường.
Thấy việc ép tôi thôi học bất thành, mẹ tôi liền cắt đứt cả học phí lẫn sinh hoạt phí của tôi. Bà còn tuyên bố dù tôi có chết đói ở trường, bà cũng nhất quyết không đến nhặt xác.
Đối mặt với hành gần như điên rồ của mẹ mình, tôi tập mãi cũng thành quen.
Từ bỏ thứ mẫu tử ấy, những tổn thương từng khiến tôi đau đớn đến tột cùng giờ đây đã không thể tôi sứt mẻ nữa.
Trưởng thành rồi, tôi không còn là đứa trẻ chỉ biết trốn trong căn tin uống canh miễn phí nữa.
Không có học phí, không có sinh hoạt phí, học bổng cao ngất ngưởng cùng quỹ nghiên cứu của nhóm dự án mà tôi tham gia đã đủ để trang trải cuộc sống bốn năm đại học của tôi rồi.
Ngược lại, mẹ tôi, vì cây kéo không khử trùng đã tổn thương nang tóc, nên dù tóc có mọc lại thì cũng loang lổ và lởm chởm.
Bà đã đi vô số thẩm mỹ viện và bệnh viện vẫn không thể nào khôi phục lại mái tóc đen mượt óng ả như ngày nào nữa.
Công ty mà bà từng tự hào cũng sa thải bà vì hình ảnh kém, năng lực không đủ, lại thường xuyên vắng mặt.
Thất nghiệp ở nhà, bà càng trở nên điên cuồng hơn, bắt đầu đi khắp nơi rêu rao rằng tôi bán thân nuôi miệng ở trường để có tiền đóng học phí và sinh hoạt phí.
Mẹ tôi việc luôn không màng hậu quả, chỉ muốn hắt nước bẩn lên người tôi, lại quên mất tôi chính là con của họ. Mọi vết nhơ dính trên người tôi cũng là vết nhơ không thể gột sạch trên mặt họ.
Những lời đồn đại không thể ngăn cản đã lan đến công ty của bố tôi, ngay cả đối tác ăn cũng nghe đôi chút, thậm chí còn hỏng một hợp đồng trị giá hơn ba mươi triệu.
Bạn thấy sao?