Tôi Không Phải Nữ [...] – Chương 9

“Sao ?”

“Anh nhớ em rất ít khi bị ốm, có phải hôm qua uống r ư ợ u nên mới đau đầu không?”

Tôi vội bám vào Lục Kỳ Niên, ra hiệu ấy cúi xuống.

Anh ấy không do dự ngồi xổm xuống, chăm tôi.

“Muốn cõng em đến phòng y tế không?”

Khi tôi chạm vào Lục Kỳ Niên, giọng trong đầu càng gào lên to hơn.

Tôi leo lên lưng Lục Kỳ Niên, ấy giữ chặt chân tôi, đứng thẳng lưng.

“Aaaa.” Tôi bắt chước giọng trong đầu, phát đ i ê n lên.

m lượng và âm điệu giống y như đúc.

Lục Kỳ Niên bị tôi dọa, suýt ngã.

“Dữu Dữu, sao ?”

Giọng nữ trong đầu tức giận hỏi tôi:

[Sao có thể như ?]

[Aaaa! Tiện nhân.]

Tôi không chịu thua, tiếp tục phát điên với Lục Kỳ Niên.

“Sao có thể như ?”

“Aaaa! Tiện nhân.”

Lục Kỳ Niên không biết tôi bị sao, vội :

“Anh đưa em đến b ệ n h v i ệ n nhé.”

“Không đi! Anh mà đi thì em không để ý đến nữa.”

Tôi cũng đâu có b ệ n h gì đâu.

“Cứ đứng đây đi.”

Tôi bực bội, đá ấy một cái.

Lục Kỳ Niên im lặng, tác thỉnh thoảng muốn quay đầu lại vẫn bộc lộ sự lo lắng của ấy.

Tôi thử đàm phán với giọng nữ trong đầu.

“Cô hét tôi một lần, tôi hét với Lục Kỳ Niên một lần.”

“Cô biết điều yên lặng đi, nếu nữ chính xuất hiện và Lục Kỳ Niên thực sự thích ấy, tôi đảm bảo tôi sẽ rời đi.”

Cô ta nửa tin nửa ngờ: [Tại sao tôi phải tin ?]

[Cô chỉ là nữ phụ độc ác thấp hèn.]

“Cô nghĩ bây giờ có quyền lựa chọn sao? Hai con đường, một là cứ đối đầu với tôi, xem xem tôi phát đ i ê n trước hay Lục Kỳ Niên kiệt sức trước; hai là chúng ta tạm thời hòa giải, nếu Lục Kỳ Niên thích nữ chính, tôi lập tức cuốn gói rời đi, đảm bảo không để nữ chính khó chịu vì tôi.”

[Cô đảm bảo thế nào?]

“Trước khi nữ chính xuất hiện, tôi sẽ không công khai quan hệ với Lục Kỳ Niên. Được chưa?”

Cô ta im lặng một lúc, rồi mới :

[Được, cứ chờ bị đá đi.]

[Nam chính không thể không nữ chính.]

“Vậy nếu Lục Kỳ Niên không thích nữ chính, có thể rời khỏi đầu tôi không?”

Cô ta “hừ hừ” hai tiếng.

[Yên tâm. Nếu nam chính không nữ chính, nhiệm vụ của tôi thất bại, tôi sẽ bị xóa sổ. Không cần lo.】

Cô ta im lặng.

Tôi vỗ vai Lục Kỳ Niên, bảo ấy đặt tôi xuống.

Lục Kỳ Niên tỏ vẻ muốn lại thôi.

“Em chỉ muốn trêu chút thôi, đừng nghĩ nhiều nhé.”

“Em mời ăn sáng nhé, em có một cầu hơi quá đáng.”

Lục Kỳ Niên rất vui, cả người tràn ngập niềm hạnh phúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...