Tôi Không Phải Nữ [...] – Chương 16

“Tôi không ngờ em lại là người như . Ngày nào Lục ca cũng khen em, hận không thể để cả thế giới biết ấy thích em.”

“Kết quả thì sao? Em lại coi cậu ấy là trò .”

Tôi im lặng nghe ta trách móc, không dám gì.

Kiều Lạc giật lấy điện thoại của tôi.

“Nếu Lục Kỳ Niên biết đối xử với người ấy thích như thế này thì sao nhỉ? Người ta muốn đến thăm người thì sao? Anh là cái gì mà đòi ngăn cản?”

“Cha mẹ còn phải để cho con cái có không gian riêng, là cái gì? Anh chỉ là cùng phòng thôi, vượt quá giới hạn rồi đấy. Anh bất bình thay Lục Kỳ Niên, thế thì tôi thay Dữu Dữu mắng vài câu thì cũng không có gì quá đáng đúng không? Nhưng tôi không hề mắng , vì tôi biết chừng mực, biết mình là ai. Anh thấy tôi có đúng không?”

Sức chiến đấu của Kiều Lạc rất mạnh, có thể mắng người ta mấy tiếng đồng hồ mà không lặp lại câu nào.

May mà ấy không mắng thật, nếu không thì…

Mặc dù đối phương có chút tức giận, vẫn cho tôi biết b ệ n h v i ệ n và số phòng b ệ n h của Lục Kỳ Niên.

Tôi tức tốc chạy đến đó.

Đến cửa phòng bệnh, tôi do dự rất lâu.

Cửa mở ra, ba chàng cao lớn bước ra, có lẽ họ là cùng phòng của Lục Kỳ Niên.

Họ tôi một lượt.

“Đại tiểu thư à, em đừng mang cậu ấy ra trò nữa.”

“Cậu ấy thực sự rất thích em.”

“Em không thích cậu ấy cũng không sao, đừng trêu cảm của cậu ấy không?”

Tôi lắc đầu: “Em không có ý đó.”

Đối phương xua tay, không biết có tin hay không cuối cùng vẫn cho tôi vào.

“Sao các cậu lại quay lại nữa ?”

Lục Kỳ Niên nghe thấy tiếng , muốn ngồi dậy .

Tôi đưa tay đẩy ấy nằm xuống.

“Nằm yên nghỉ ngơi đi.”

Lục Kỳ Niên ngẩn ra vài giây, ngạc nhiên .

“Sao em lại đến đây?”

“Em xin lỗi.”

Tôi cúi đầu, không dám .

Anh nắm lấy tay tôi.

“Không sao đâu, biết em chỉ đang giận dỗi nên mới không kiểm soát cảm , đúng không?”

“Là lỗi của , vắng mặt trong ngày sinh nhật em.”

Ánh mắt đầy nghiêm túc, như thể chỉ cần tôi gật đầu, ấy sẽ tin.

Tôi không muốn l ừ a ấy, thử mở lời, lần này giọng kia không xuất hiện trong đầu tôi nữa.

Tôi : “Ngày đó, em vốn muốn gửi thư cho , em vừa định tỏ thì nghe thấy một giọng kỳ lạ…”

Quá vô lý.

Nếu có ai đó với tôi những điều này, có lẽ tôi sẽ nghĩ người đó bị t h ầ n k i n h.

Lục Kỳ Niên lại lắng nghe rất nghiêm túc.

Tôi có chút ngại ngùng.

“Em biết lời này rất vô lý, đó chính là những gì em đã trải qua.”

“Nếu có ai đó…”

Tôi còn chưa kịp xong, Lục Kỳ Niên nghiêm nghị :

“Anh tin em.”

Tôi còn rất nhiều lời giải thích còn nghẹn trong cổ họng, không nên lời.

Thấy Lục Kỳ Niên nghiêm túc, tôi càng cảm thấy khó tin.

“Tại sao?”

Anh tôi, hai mắt trong veo như nước.

“Bởi vì em.”

“Vì sẵn sàng tin tưởng em.”

“Anh không nghĩ em bị đ i ê n à?”

Lục Kỳ Niên gật đầu.

“Lần đó, em nằm trên lưng rất nhiều lời kỳ quặc, nghĩ em có chút vấn đề về tinh thần rồi.”

Tôi nhớ lại hành của mình lúc đó, không khỏi cảm thấy buồn .

“Vậy mà vẫn ở bên em?”

“Yêu em, em có đ i ê n cũng em.”

“Đ i ê n mà không chịu đi khám b ệ n h cũng em. Hôm sinh nhật em, đã hẹn gặp Kiều Lạc, muốn nhờ ấy thuyết phục em, để đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý.”

Anh nghiêm túc giải thích với tôi.

Tôi bỗng nhớ lại câu cuối cùng của giọng nữ đó trước khi biến mất.

[Rõ ràng đây là thiết lập của nguyên tác, tại sao lại thành ra như ?]

Tôi nghĩ, có lẽ vì nhân vật có linh hồn, cuối cùng người có sẽ ở bên nhau.

Cái này gọi là ‘thiết lập nhân vật bị sụp đổ’.

Nhà văn trao cho nhân vật sự sống, không thể tước đi ý chí của họ.

Tôi nắm lấy tay Lục Kỳ Niên, giả vờ hỏi :

“Chúng ta, có thể quay lại không?”

Anh ấy ngạc nhiên ngước lên tôi, và hôn nhẹ lên ngón tay tôi.

“Anh nghĩ, chúng ta chưa từng chia tay.”

Tôi thật tươi.

“Anh tốt nhất.”

“Từ cái đầu tiên em đã biết, là chồng em, hu hu hu, cuối cùng em cũng có thể tu thành chính quả với mối đầu của mình rồi.”

Tôi giả vờ nhào lên giường, dỗ Lục Kỳ Niên vui vẻ.

Anh đưa một tay xoa đầu tôi, tay kia đặt dưới đầu tôi.

“Anh cũng đợi em rất lâu rồi.”

“Cẩn thận đập đầu.”

HẾT.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...