Tôi Không Phải Nữ [...] – Chương 15

Sáng hôm sau, tôi mặc bộ quần áo nhàu nhĩ trở về trường.

Kiều Lạc thấy tôi thì sợ mất vía.

Cô ấy chạy tới ôm tôi, sau đó quay quanh tôi một vòng.

Tôi mù mịt.

“Cậu đi đâu ? Cậu biết tớ lo lắng thế nào không?”

“Điện thoại không nghe, WeChat không trả lời, cậu mà không về nữa thì tớ sẽ báo c ả n h s á t đấy.”

Tôi sững sờ, móc điện thoại ra , phát hiện điện thoại sập nguồn rồi.

Cũng không biết hết pin lúc nào.

Tôi ôm Kiều Lạc khóc nức nở.

“Hôm qua là sinh nhật tớ, Lục Kỳ Niên cũng không thèm ở bên tớ.”

“Anh ấy đi dạo phố, ăn cơm cùng khác, tớ rất buồn.”

Kiều Lạc đờ người ra.

Cô ấy gõ nhẹ vào đầu tôi.

“Đại tiểu thư, cậu đang nghĩ gì ? Hôm qua người đi cùng ấy là tớ mà.”

Tôi lẩm bẩm: “Nhưng đâu thể nào muộn như .”

“Cũng thật kỳ lạ. Suốt đường đi, Lục Kỳ Niên gặp bao nhiêu chuyện, đầu tiên là ấy nhảy xuống sông cứu người, sau đó là bị mất điện thoại, sau khi lấy lại điện thoại thì đồng bọn của tên ăn t r ộ m kia đến sự, cuối cùng thì phải vào đồn c ả n h s á t.”

Đầu tôi rất đau, giọng nữ trong đầu càng lúc càng đ i ê n c u ồ n g.

Tôi phải cố gắng tập trung mới nghe rõ lời Kiều Lạc .

“Làm sao có thể trùng hợp như ?”

“Đó, thật là kỳ lạ.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến giọng nữ kỳ quái trong đầu.

“Nữ chính là Kiều Lạc, nên l ừa tôi để chỉnh sửa cốt truyện đúng không?”

Trong đầu tôi như có vô số tiếng kêu chói tai lẫn lộn vào nhau.

Tôi bắt đầu không nghe rõ lời Kiều Lạc, chỉ thấy miệng ấy mở ra khép lại.

m thanh xung quanh dần dần tan biến.

Đầu tôi đau như muốn nứt ra.

Tiếng kêu càng lúc càng chói tai.

Khi ý thức sắp rối loạn, giọng không cam lòng của người phụ nữ trong đầu thét lên:

[Tại sao? Rõ ràng đây là thiết lập của nguyên tác, tại sao lại thành ra như ?]

Kiều Lạc lắc lắc tay tôi.

“Cậu đang ngẩn ngơ gì ?”

“Cậu thích ấy, ấy cũng thích cậu, hai người phải hạnh phúc bên nhau, đừng bỏ lỡ.”

“Ê, có nghe rõ lời tớ không thế?”

Giọng nữ trong đầu biến mất hoàn toàn.

Tôi ôm chầm lấy ấy.

“Cảm ơn cậu, bây giờ tớ sẽ đi tìm Lục Kỳ Niên.”

Kiều Lạc kéo tôi lại.

“Không định tắm rửa thay quần áo trước à?”

Tôi cúi đầu một lượt, lặng lẽ gật đầu.

Lục Kỳ Niên không nghe máy.

Có lẽ ấy đang giận, tôi muốn dỗ dành ấy.

Tôi gọi lại cho cùng phòng của Lục Kỳ Niên.

Giọng điệu của ta lạnh lùng hơn lần trước tôi gọi rất nhiều.

“Cậu ấy đang ở b ệ n h v i ệ n, nếu em còn chút lương tâm thì đừng đến thăm cậu ấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...