Tôi nắm chặt áo Lục Kỳ Niên.
Nếu ấy dám chia tay, tôi sẽ xé rách áo ấy ngay bây giờ, ấy mất mặt.
May là ấy không .
Anh chỉ tỏ vẻ hơi ấm ức thôi.
“Dùng đủ mọi cách để quyến rũ em, em tôi d â m d ụ c?”
“Trần Dữu Hi, em lắm đấy.”
Sao lại lôi chuyện cũ ra ?
Tôi lập tức bịt miệng lại.
Lục Kỳ Niên ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại, càng táo tợn hơn.
[Cô đúng là đồ khốn nạn.]
M ắ n g c h ử i thô tục ghê.
Tôi không thèm chấp ta.
[Rõ ràng sẽ không chủ vào nam chính mà.]
“Hôm nay là một sự cố thôi, hơn nữa, xem Lục Kỳ Niên hôn tôi lâu như , dù tôi không chạm vào ấy, chờ tôi nghỉ ngơi xong ấy cũng sẽ chủ hôn tôi mà thôi.”
“Yêu đương chính là như mà.”
[Đồ súc sinh, sắp đến lúc nam nữ chính gặp nhau rồi, sắp tiêu đời rồi.]
Tôi không quan tâm ta, rửa mặt xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Khi tôi sắp ngủ…
Cô ta hét lên: [Nam chính không phải của , tiêu đời rồi.]
[Chia tay đi!]
Cô ta cứ lẩm bẩm mãi.
Ý ta là nếu tôi không đồng ý, ta sẽ không để tôi ngủ.
“Im đi.”
[Không đấy, nam chính không có ở đây, u y h i ế p tôi kiểu gì?]
Tôi ngồi dậy, xuống giường, mò điện thoại đang sạc.
Ba giờ ba mươi bốn phút sáng.
Nhà vệ sinh cách âm rất tốt, thế tôi vào nhà vệ sinh gọi cho Lục Kỳ Niên.
Khoảng vài chục giây sau, điện thoại kết nối.
Nghe loáng thoáng tiếng Lục Kỳ Niên đang mặc quần áo.
“Có chuyện gì em?”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tôi thật đáng ghét.
“Không có chuyện gì.”
“Em chỉ muốn hỏi có thể qua đây với em không?”
Giọng trong đầu tôi đinh tai nhức óc.
Lục Kỳ Niên đồng ý ngay lập tức.
“Được, chờ .”
Điện thoại không ngắt, tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít khi ấy chạy đến.
“Đi thang máy đi, đừng đi thang bộ.”
“Không sao, như này nhanh hơn.”
Kiều Lạc không thích có ánh sáng khi đang ngủ, tôi sợ Kiều Lạc thức giấc nên suốt đường đi chỉ bật đèn điện thoại.
Trong nhà vệ sinh càng tối hơn.
Tôi nghe tiếng bước chân của Lục Kỳ Niên.
Anh ấy hạ giọng.
“Dì ngủ rồi, đi lấy t r ộ m chìa khóa.”
Tôi bỗng nhiên bật .
“Đừng, lấy thì em cũng không ra ngoài .”
“Lục Kỳ Niên, em…”
Tôi không biết tìm lý do vô lý gì để gọi trai dậy vào lúc ba giờ sáng.
Đã còn không thể gặp mặt nhau.
“Có lẽ em bị ốm rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây.
Lục Kỳ Niên hỏi tôi:
“Có phải em nhớ không?”
“Không sao, ở đây chuyện với em nhé.”
Bạn thấy sao?