Tôi Không Phải Là [...] – Chương 7

7

 

Tôi sững người.

 

Nó tiến lại gần, tôi với ánh mắt khinh bỉ.

 

"Bây giờ mẹ thấy rồi đấy, hài lòng chưa?

 

"Mẹ luôn thích đứng ngoài quan sát, rồi chỉ xuất hiện khi người khác mắc sai lầm để đóng vai người cứu rỗi.

 

"Với bố là thế, với tôi và An Nhiên cũng ."

 

"Bởi vì như mẹ mới có thể chứng minh mẹ thông minh nhất, đúng đắn nhất phải không?

 

"Tôi cho mẹ biết, thực ra mẹ là người phụ nữ ngu ngốc nhất, tự cao tự đại nhất trên đời!"

 

Trước đây, tôi từng nghĩ thương là cho họ sự tự do lựa chọn, là sẵn sàng bệ đỡ cho họ.

 

Dù cuộc đời chẳng bao giờ suôn sẻ, chỉ có thử sai mới tìm con đường đúng đắn.

 

Tôi không muốn kiểm soát họ bằng cách giáo điều ngay từ đầu.

 

Nhưng trong mắt họ, điều đó lại bị coi là tự cao tự đại.

 

Nhìn nó, tôi chẳng còn cảm thấy buồn bã.

 

"Con sai rồi. Mẹ đến để đòi nợ."

 

"Những món đồ con hỏng, người con đánh bị thương, tất cả, giá một lần là 50.000 tệ."

 

An Hòa giận điên lên:

 

"50.000? Mẹ còn coi tôi là con không?"

 

Tôi mỉm , lập tức cầu cửa hàng báo cảnh sát.

 

"Với một kẻ vong ân bội nghĩa, giá này là hợp lý.

 

"Nếu thiếu một xu, mẹ sẽ đích thân đưa con vào tù."

 

—-------------

 

Tôi không ngờ, nhà họ An lại không có nổi 50.000 tệ.

 

Trong tiệc mừng Tô Lê nhận học bổng, bảo vệ báo rằng bên ngoài có một tự xưng là con tôi, đang đợi trong phòng riêng.

 

Tôi không cần nghĩ cũng biết, đó là An Nhiên.

 

Vừa bước vào, nó đã lên án tôi không tròn bổn phận người mẹ, nước mắt giàn giụa kể tội tôi không quan tâm đến chúng.

 

Ban đầu, Chu Tiểu Hân chăm sóc chúng từng li từng tí, cố gắng thỏa mãn mọi cầu.

 

Ăn vặt thả ga, chơi iPad thoải mái, không muốn học thì không cần học.

 

Đến khi em chúng nhận ra ta chỉ đang nuôi chúng như ếch trong nồi nước ấm, đã quá muộn.

 

Quần áo đúng là ta tự tay giặt, đồ ăn đúng là ta tự tay nấu.

 

Nhưng các nguồn tài nguyên trong nhà đều đổ dồn cho người không cùng huyết thống của chúng.

 

Từ cơ hội học hè đến suất du học nước ngoài, con trai Chu Tiểu Hân thản nhiên hưởng thụ tất cả những gì tuột khỏi tay em chúng.

 

Còn An Viễn Hàn, người từng nâng niu hai đứa con trên tay, không lâu sau kết hôn đã thay đổi hoàn toàn.

 

Thậm chí lấy lý do chúng phiền trai học tập để đuổi chúng xuống tầng hầm ở.

 

Với cảnh đó, chúng dĩ nhiên không thể thi đỗ đại học, trưởng thành chỉ có thể vài công việc bán thời gian để duy trì cuộc sống.

 

Tôi An Nhiên, người mà đã lâu rồi tôi không gặp.

 

Kiếp trước, nó là một tiểu thư da dẻ mịn màng.

 

Kiếp này, vì sống cảnh màn trời chiếu đất, tay nó đầy những vết sẹo không điều trị đúng cách.

 

Khi nó kéo bảo vệ, người ta thậm chí còn quay đầu né tránh đầy ghê tởm.

 

Đến tuổi biết ý thức về cái đẹp, nó sững sờ một lát, sau đó cố nhịn nhục giấu tay ra sau lưng.

 

Nó cay cú :

 

"Mẹ hài lòng chưa?

 

"Nếu không phải vì mẹ bỏ rơi chúng con, sao chúng con lại khổ sở như thế này?

 

"Sao con lại trở nên bốc đồng như ?

 

"Anh ấy còn đang ở đồn cảnh sát chưa ra, mà mẹ còn tâm trạng tổ chức tiệc mừng cho con người khác?"

 

À, giờ mọi thứ là do tôi bỏ rơi chúng sao.

 

Tôi lạnh lùng nó:

 

"Bộ não con bị teo, trí nhớ sai lệch rồi à?

 

"Ngày xưa không phải chính hai đứa sợ đi theo mẹ sẽ phải gánh nợ nên khăng khăng ở lại nhà họ An sao?

 

"Giờ thấy hình không tốt lại quay ra tìm mẹ, da mặt con đúng là dày hơn cả tường thành."

 

Có những người không bao giờ dám thừa nhận sai lầm của mình.

 

Họ nghĩ rằng chỉ cần đổ lỗi cho người khác, bản thân sẽ không cảm thấy cắn rứt.

 

Suy cho cùng, chỉ là hèn nhát mà thôi.

 

Nhưng kiểu người này luôn tự thấy mình đúng.

 

Không cần cố thuyết phục họ.

 

Chỉ cần đưa họ đến đúng nơi họ thuộc về.

 

"Tôi còn phải đưa con tôi đi chúc rượu.

 

"Cô điên này, phiền mọi người ném ra ngoài giúp tôi."

 

Tôi không muốn phí lời thêm, quay lưng trở lại sảnh tiệc.

 

Bỏ lại An Nhiên mặt trắng bệch, bị bảo vệ kéo ra khỏi hội trường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...