4
Người ta rằng con trai không thể đồng cảm với mẹ.
Trước khi mang thai và sinh nó, tôi nửa tin nửa ngờ điều đó.
Cho đến lần nọ, tôi bỗng nổi hứng đi móng.
An Hòa tỏ vẻ khinh thường, phàn nàn với em :
"Không phải trẻ, móng gì?"
"Chẳng qua là trốn việc nhà thôi."
Rõ ràng nhà đã có người giúp việc, chúng lại thích tôi việc nhà.
Giống như nhiều người đàn ông không thích người vợ nội trợ quanh quẩn trong gia đình, lại muốn cưới một phụ nữ độc lập về nhốt trong nhà nội trợ.
Nói trắng ra, chính là giả tạo.
Tôi chẳng buồn để ý, mở cửa bước ra:
"Vừa hay, mẹ cũng chẳng muốn có con."
An Nhiên giật mình mở cửa phòng, kinh ngạc:
"Tống Nguyên, mẹ thực sự không giành quyền nuôi dưỡng sao?"
An Hòa chen vào:
"Mẹ nợ ngập đầu rồi, lấy gì nuôi chúng con?"
An Nhiên lập tức xụ mặt, lại rụt vào phòng:
"Thế thôi, ít nhất bố còn có nhà."
Từ đầu đến cuối, chẳng có lời nào thể hiện sự quan tâm dành cho tôi.
Nói không đau lòng là dối.
Nhưng chúng không biết, ngôi nhà đó là tài sản trước hôn nhân của tôi, đã sớm tôi đem bán.
Không lâu nữa, chúng sẽ cùng An Viễn Hàn bị đuổi đi, trở thành những kẻ thực sự nghèo khó.
Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Những kẻ thích chịu khổ, thì nên có cả đời để khổ.
—--------
Không còn ba người nhà họ An, tôi sống vô cùng thoải mái.
Kiếp trước vì An Nhiên mà tôi bỏ lỡ cơ hội thăng chức.
Kiếp này tôi nắm chắc thời cơ, cùng sếp đầu tư vào các ngành công nghiệp mới.
Nhờ có ký ức tái sinh, tôi chiếm lợi thế tiên phong trong nhiều việc.
Chỉ trong một năm, tài sản của tôi tăng gấp đôi.
Biến cố duy nhất là chị Chu qua đời vì tai nạn xe, để lại con thụ tinh trong ống nghiệm tên Tô Lê.
Chị Chu có ơn tri ngộ với tôi, mà con chị từ nhỏ đã gọi tôi là "dì Nguyên."
Không suy nghĩ nhiều, tôi quyết định nhận nuôi Tô Lê chính thức.
Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi đến trường đón con bé.
Chưa kịp gặp mặt, An Nhiên đã tinh mắt phát hiện ra tôi.
"Anh, có phải Tống Nguyên không?"
Anh em chúng chạy lại gần, giơ chiếc iPad mới để khoe khoang với tôi:
"Bây giờ mẹ đã biết nhớ chúng con rồi à?"
"Tiếc là tụi con đã có mẹ mới rồi."
"Nhìn này, đây là mẹ mới mua cho chúng con, muốn chơi bao nhiêu cũng ."
"Không giống mẹ, keo kiệt chết đi ."
Trước đây tôi sợ thiết bị điện tử mắt, luôn hạn chế thời gian chúng sử dụng iPad.
Tôi đăng ký nhiều khóa học trải nghiệm thú vị, hy vọng chúng có niềm vui khác về mặt tinh thần.
Nhưng tất cả những điều đó, trong mắt chúng lại trở thành keo kiệt.
Và tôi cũng hiểu vì sao Chu Tiểu Hân lại hào phóng mua iPad đắt tiền nhất cho chúng.
Rốt cuộc, chiều hư con cái cũng như con cái.
Chúng càng hư, thì con của ta càng nhận nhiều tài nguyên hơn từ An Viễn Hàn.
An Nhiên vẫn tiếp tục lải nhải:
"Con và trai rất hạnh phúc, còn mẹ thì sao?"
"Không có tụi con, có phải mẹ sống rất khổ không?"
Dường như nó nôn nóng muốn xác nhận tôi sống không tốt, để chứng minh rằng lựa chọn của nó trước đây là đúng.
Tôi gật đầu:
"Đúng ."
Bạn thấy sao?