2
Con , An Nhiên, bực bội hỏi tôi:
"Mẹ giỏi lắm, chọc tức bố bỏ đi rồi, ai sẽ đưa tụi con đi học đây?"
Người ta thường , con là chiếc áo bông nhỏ của mẹ.
Thật tiếc, con tôi lại là của An Viễn Hàn, không phải của tôi.
"Trước đây mẹ tài xế cho gia đình, là bố các con không chịu, khăng khăng tự đưa đi.
"Muốn đi học thì các con tự đi tìm ông ấy."
Thấy tôi không còn sắp xếp tất cả mọi thứ cho chúng, con trai trừng mắt giận dữ tôi.
"Tốt thôi, con cũng không muốn đi học nữa!"
Con cũng bắt chước trai, vứt cặp xuống, quay về phòng.
Ba năm trước, tôi đã chọn cho chúng một trường quý tộc quốc tế.
Muốn chúng tránh xa kiểu giáo dục nhồi nhét, thỏa sức mở mang tầm , trải nghiệm cuộc sống.
Chỉ riêng học phí, mỗi năm đã tốn 300.000 tệ.
Tôi cứ nghĩ rằng chúng sẽ thích.
Nhưng kiếp trước, tôi nghe chúng với bố rằng tôi sính ngoại, không cho chúng học trường công lập.
Sau đó tôi mới biết, là bà nội chúng đã lải nhải vài lần, khiến chúng học theo.
Tôi không hiểu, một ngôi trường thì sao lại liên quan đến chuyện sính ngoại.
Cũng không hiểu, tại sao một ngôi trường tốt như , bà ấy lại không muốn cháu mình theo học.
Nhưng đến giờ, cũng chẳng có gì khó hiểu nữa.
Nửa tiếng sau, tôi đã quen với số liệu trên báo cáo, chuẩn bị đi .
Con trai lại đẩy cửa bước ra:
"Sao, lương tâm mẹ cắn rứt, định đưa tụi con đi học hả?"
Con cũng thò đầu ra khỏi phòng:
"Mau lên, mẹ không thấy con với sắp trễ rồi sao?"
Tôi không để ý đến chúng, chỉ bảo tài xế chờ dưới nhà.
"Mẹ chưa từng sẽ đưa các con đi."
Con trai bực tức, hét lên với tôi:
"Ý mẹ là sao?"
"Mẹ cứ như , con sẽ bảo bố đổi mẹ khác!"
Tôi khựng lại.
Bỗng nhớ đến kiếp trước, nó đã lén lút mai mối cho Tiểu Hân giáo và An Viễn Hàn.
Nó không .
Nó thực sự muốn thay tôi bằng một người mẹ khác.
Kiếp trước, khi cả gia đình chúng ngồi quanh bàn tiệc, tổ chức sinh nhật cho con trai của giáo Tiểu Hân, tôi chỉ có thể bay lơ lửng trong không trung, khóc không thành tiếng.
Không do dự nhiều.
Tôi mỉm đáp:
"Không thành vấn đề. Mẹ cũng không nhất thiết phải có hai đứa con như các con."
Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng, tôi cầm máy tính bước ra khỏi cửa.
Bạn tôi không sai, thứ có thể khắc lên bia mộ tôi sự vinh quang, chỉ có sự nghiệp của tôi.
Chứ không phải con cái hay chồng tôi.
Vì , kiếp này, tôi nhất định sẽ sống cho chính mình.
Và, phải vứt bỏ hành lý cùng gánh nặng, đi tiếp nhẹ nhàng.
—----
Hít thở sâu, tôi đứng chờ kết quả đánh giá ứng cử bên ngoài phòng họp.
Chị Chu vỗ vai tôi:
"Thả lỏng đi, năng lực của em ai cũng thấy, không có vấn đề gì đâu."
Chị ấy là đối tác của công ty. Kiếp trước, khi con trai đăng video phàn nàn tôi lên mạng, náo loạn, chính chị Chu đã không tiếc công sức bảo vệ tôi, giúp tôi không bị đình chỉ công tác.
Lần này, cơ hội ứng cử cho vị trí Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa cũng nhờ sự tiến cử của chị ấy, tôi mới có thể trở thành nữ ứng viên duy nhất.
Đáng tiếc, kiếp trước vì con bị tai nạn, tôi đã bỏ dở buổi đánh giá.
Nhưng khi đến bệnh viện, tôi phát hiện nó chỉ bị trầy xước nhẹ.
Sau đó, tôi hỏi nó tại sao trong điện thoại lại nghiêm trọng như , nó còn lớn tiếng đáp lại.
"Con không muốn mẹ tham gia đánh giá!
"Bà nội , nếu mẹ Tổng giám đốc, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ rơi bố.
"Lúc đó, con với sẽ trở thành những đứa trẻ không mẹ! Con không muốn đứa trẻ không mẹ!"
Nghe xong, tôi rất tức giận, hôm đó đã đưa bà nội chúng về quê.
Bạn thấy sao?