Tôi Không Phải Bạn [...] – Chương 4

7

Mùa hè ngày một nóng hơn, tôi và Lưu Tình nhân lúc rảnh rỗi thường rủ nhau ra ngoại ô nướng thịt, dã ngoại cho khuây khoả.

Hách Đình lâu lâu lại lượn lờ đến gần, muốn tham gia chung, đều bị tôi với Lưu Tình phối hợp ăn ý mà lạnh nhạt đuổi đi.

Có khi hắn còn giở trò, khóa Lưu Tình lại trong biệt thự, rồi lấy cớ bắt tôi một mình đi câu cá với hắn.

Bây giờ ngoài trời đã gần bốn mươi độ, hắn lại phát điên đòi đi câu cá. Anh có vấn đề à? Nhìn tôi giống con cá lắm sao?

Tôi bày ra bộ mặt cực kỳ khó ở, khiến hắn cũng đen mặt, cả buổi câu cá u ám như đám tang — dĩ nhiên là tan vỡ trong không khí căng như dây đàn.

Nhưng đúng là có những người sinh ra đã ở La Mã, còn có người vừa sinh ra đã là trâu ngựa. Tôi thì thuộc loại sau, rảnh rỗi đến mức cảm thấy mình sắp nhàn phát rồ.

Thậm chí tôi đã đếm rõ từng viên gạch lót sàn nhà họ Hách — có mấy viên bị lệch, bao nhiêu vết xước, tôi đều thuộc làu. Cho đến khi cuối cùng, tôi cũng nhận tin nhắn từ Chủ tịch Lưu.

Ông : Cuối tuần này, Hách Trầm sẽ đến chùa Bạch Vân cầu phúc cho vợ đang mang thai. Và đúng vào thời điểm đó, Hách Đình dự định sẽ ra tay với ta.

Hách Trầm là con trưởng của nhà họ Hách, người thừa kế chính thống của Tập đoàn Hách thị — luôn dư luận và giới tài chính ý. Anh ta quyết đoán, có tầm chiến lược, là một trong số ít những người trẻ tuổi công nhận thực lực trong ngành. Không ít “cá mập” từng dày dạn trên thương trường cũng từng phải ngậm đắng nuốt cay vì bị ta chơi trên cơ.

Tôi biết, Hách Đình muốn trừ khử trai mình không chỉ vì quyền lực, mà còn là vì lòng đố kỵ đầy rẫy suốt bao năm.

Mẹ của Hách Đình xuất thân thấp kém, từ nhỏ đã bị cả nhà họ Hách lạnh nhạt khinh thường. Còn Hách Trầm thì lại như mặt trời giữa trưa, mọi người vây quanh nâng niu.

Cùng là con nhà họ Hách, một người trên mây xanh người kia dưới bùn đen. Thế nên Hách Đình căm hận Hách Trầm đến tận xương tủy.

Cuối tuần hôm ấy, bầu trời âm u nặng nề, mây đen cuồn cuộn, hơi gió mùa hè mang theo hơi ẩm bức bối như thể áp lực nặng nề sắp đè sập xuống đầu người. Trận cuồng phong trước cơn mưa lớn đang lặng lẽ đến gần.

Trên đường đến chùa Bạch Vân, Hách Trầm bất ngờ gặp phải lũ quét. Tin tức truyền ra, ta đã mất tích, người đi cùng thì kẻ chết, người bị thương, lực lượng cứu hộ lập tức điều , triển khai tìm kiếm suốt dãy núi.

Thế lúc này đây, Hách Trầm lại đang ngồi ngay đối diện tôi, thong dong nhàn nhã, ung dung chuyện trò, vẻ mặt bình thản như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.

“Chủ tịch Lưu bảo đến?” Tôi cũng không giấu giếm: “Phải.”

“Cô không phải là người của Hách Đình à? Sao lại không tiếp tục theo hắn nữa?” Tôi thản nhiên đáp: “Tôi sống là để vui chính mình, chứ không phải công cụ cho kẻ khác. So với cuộc sống bị thao túng, tôi thà sống âm thầm trong bình lặng.”

Anh ta bất ngờ bật , ánh mắt sáng lên, giọng đầy cảm khái: “Cô thấu thật đấy. Con người sinh ra vốn là tự do, sau đó lại bị đeo lên từng chiếc gông cùm. Dù là lúc nào, ai cũng luôn hướng tới tự do… tự do ấy, luôn phải trả giá.”

“Đừng tôi tung hoành trong thương trường bao nhiêu năm, thật ra, ước mơ thuở nhỏ của tôi… lại là trở thành một nhiếp ảnh gia vật hoang dã.”

Tôi hơi sững người — không ngờ trưởng tử nhà họ Hách, người luôn đồn là lý trí, lạnh lùng và tàn nhẫn, lại có một mặt như .

Thấy ta ra những lời thật lòng, tôi cũng không ngắt lời, chỉ im lặng ngồi đó, lắng nghe.

Hách Trầm quả thật là người lắm lời một cách kỳ lạ — dù tôi im thin thít, chẳng tỏ vẻ gì muốn chuyện, ta vẫn thao thao bất tuyệt, hứng thú không hề giảm.

Nào là trách nhiệm của một trưởng tử nhà họ Hách, nào là vợ ta, rồi lại lôi cả Hách Đình — cậu em trai cùng cha khác mẹ — ra .

“Tôi còn nhớ khi còn nhỏ, Tiểu Đình đáng lắm. Mặt tròn tròn, tôi rất thích véo má nó. Chỉ là… không rõ từ khi nào, nó bắt đầu oán tôi, thậm chí bây giờ không tiếc thủ đoạn muốn trừ khử tôi.”

Nói đến đây, trong mắt ta chợt lóe lên một tia sắc bén — ánh thuộc về một người đàn ông sẵn sàng gánh vác đại cục, là người kế thừa tương lai của nhà họ Hách.

Bất chợt, Hách Trầm lại bật khẽ, nghiêng đầu tôi: “Cô muốn sống bình dị? Thế thì… hay là đến giúp tôi đi.”

“Hách Đình trả bao nhiêu? Tôi trả gấp ba. Không cần người, chỉ cần giúp tôi huấn luyện lại đội an ninh bên cạnh vợ tôi. Mấy tên cơ bắp thô kệch kia chỉ cái mã ngoài, lúc xảy ra chuyện thật sự thì chẳng tên nào dùng .”

Tôi hơi nhướng mày — không phải vì lời mời, mà vì thái độ chân thành của ta. Tôi đã nghe nhiều tin đồn về cuộc hôn nhân của Hách Trầm, đa phần đều không tin rằng trong giới hào môn lại có người thật lòng với vợ đến .

Khi xưa, lão gia nhà họ Hách từng muốn ép Hách Trầm liên hôn, ta vì người con mình mà từ chối mọi điều kiện hấp dẫn, còn bị đày sang châu Phi hai năm trời với danh nghĩa “mở rộng thị trường”.

Giờ đây, ta và vợ đã có với nhau hai đứa con, cuộc sống viên mãn, ít nhất là từ bên ngoài.

Tôi khẽ nhướn mày, ta với chút bất ngờ: Không ngờ, trong một gia tộc như họ Hách, lại có người như .

Hách Trầm lại tiếp lời, giọng nhẹ nhàng từng chữ rơi vào tai tôi như tiếng chuông vang giữa đêm tối:

“Cô có đồng ý hay không cũng không sao. Tôi chỉ muốn tặng một câu thôi — Lạc Ninh, đời người rất ngắn, đừng để bản thân phải hối hận.”

8

Hách Đình đến giờ vẫn hoàn toàn tin tưởng tôi, dáng vẻ đắc ý như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay. Hắn Hách Trầm — người trai mất tích đã lâu nay bất ngờ xuất hiện — với ánh mắt vừa giả vờ quan tâm, vừa trào phúng:

“Dạo này sống có khỏe không? Nhìn nơi này xem — núi non hữu , phong thủy cực tốt, là chỗ tôi chọn riêng cho đó. Thích chứ?”

Tôi quay đầu sang chỗ khác, không muốn thấy vẻ mặt ngông nghênh, đắc ý đến phát tởm của hắn nữa. Miệng hắn cứ như vừa bôi thuốc bôi trơn, trơn tuột, không ngừng nhả ra từng câu độc địa.

Còn Hách Trầm lại vẫn giữ dáng vẻ ung dung, bình thản, chỉ mỉm nhàn nhạt, híp mắt người em trai căm ghét mình đến tận xương tủy.

“Làm mà đến giờ vẫn không hiểu nổi mình đã gì khiến em hận đến mức muốn lấy mạng …” “Có chuyện gì, em mình không thể ngồi lại cho rõ sao?”

“Nói chuyện?”

Hách Đình khẩy như thể vừa nghe thấy một trò rẻ tiền, ánh mắt rét lạnh, môi cong lên đầy mỉa mai:

“Từ cái ngày tôi ra đời, ai ai cũng trưởng tử nhà họ Hách thông minh, hiểu chuyện, ai gặp cũng mến.” “Còn tôi thì sao? Cứ như đứa con rơi bị vứt xó — chẳng ai quan tâm, chẳng ai thương. Cả cũng chưa bao giờ để mắt tới đứa em trai này!”

Hách Trầm hơi nhíu mày: “Anh chưa bao giờ biết em lại nghĩ như thế. Nếu em với , có thể giải thích mà.”

“Giải thích? Giải thích vô tội đến mức nào, hay giải thích cũng bất đắc dĩ đến cỡ nào?” Hách Đình lạnh, giọng đầy giễu cợt.

Hách Trầm thở dài, vẻ mệt mỏi lộ rõ trong đáy mắt: “Nhưng cũng giống như em thôi… Việc sinh ra là điều không thể chọn. Sao em lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ? Những khổ đau em trải qua… không phải do ra mà.”

“Đừng có nhảm nữa,” Hách Đình lạnh lùng cắt ngang, “Hôm nay chính là ngày chết của !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...