Sếp tôi là một tổng tài vừa đẹp trai vừa lắm tiền, ai cũng gọi ta là “nam thần kim cương”. Chỉ có tôi là không nghĩ — chứ từng thấy người dân lương thiện nào lại đi đặc vụ chưa? Mà đặc vụ đó lại chính là tôi.
Một hôm, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, ta đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Tôi phản xạ đẩy ngay ra — chuyện kiểu này phải tính phí riêng đấy nhé!
Từ trước đến giờ, tôi luôn đau đầu nghĩ cách cắt đuôi ta. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã bị bại lộ.
1 Vừa hoàn thành một nhiệm vụ, để tránh bị theo dõi, tôi lẻn vào một hội sở cao cấp, thong thả ngồi thưởng thức món tráng miệng tinh xảo trước mặt. Chỉ tiếc là khoảnh khắc yên bình ấy không kéo dài lâu, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Tôi lập tức cảnh giác, lặng lẽ áp sát mép cửa, sẵn sàng ra tay với bất kỳ kẻ nào dám tự tiện xông vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, người bước vào lại là một . Đối diện với tư thế tấn công của tôi, ta chẳng chút hoảng loạn, còn giơ tay chặn lại cú đánh, sau đó mở miệng câu đầu tiên đã là: “Cô cũng thấy ngứa mắt cái tên ngốc Hách Đình đó lâu rồi đúng không?”
“Hả?” Tôi chết trân tại chỗ — quên mất chưa , Hách Đình chính là ông chủ của tôi.
“Tối qua tôi tới nhà họ Hách giao nhiệm vụ, thấy vừa ra khỏi cửa đã lén lườm trắng mắt về phía thư phòng.” “Làm gì có! Cô nhầm rồi!” Tôi cố ra vẻ bình tĩnh cãi lại, rồi đột nhiên nhận ra — khoan đã, huống này có gì đó sai sai!
“Cô tới nhà họ Hách giao nhiệm vụ?” “Ừ đó!”
Hóa ra là đồng nghiệp! Mà ta sướng thật đấy, còn có thể bà chủ hội sở cao cấp này, trai đẹp vây quanh chắc thiếu gì, tôi bỗng thấy thương thân ba giây.
Khi chuyện, ánh mắt ta ánh lên vẻ căm phẫn, là biết oán niệm với Hách Đình sâu như biển.
“Tiếc thật, nếu không vì em trai với em còn đang đi học, cần tiền, thì tôi đã nhét đầu hắn vô bồn cầu từ lâu rồi.”
Vừa nghe xong hình hiện đại đầy sáng tạo đó, mắt tôi sáng rỡ, gật đầu lia lịa: “Tôi cũng ! Tôi cũng !”
Tôi suýt chút nữa rưng rưng nước mắt — đây là lần đầu tiên có người đứng cùng chiến tuyến với tôi, cùng nhau ghét bỏ Hách Đình!
Tình giữa phụ nữ chính là thế đấy — kỳ lạ mà dễ dàng nảy sinh. Vì cái tên ngốc Hách Đình đó, tôi với chủ hội sở chẳng biết từ lúc nào lại thân thiết ra trò. Người ta vẫn , kẻ thù của kẻ thù là , tôi và ấy gặp nhau liền có cảm giác “hận không gặp sớm hơn”.
2 Dạo gần đây, trong giới thượng lưu đang rộ lên một tin tức nóng hổi: Hách Đình sắp kết thông gia với Tập đoàn họ Lưu, đối tượng không ai khác chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Lưu — Lưu Tình.
Trong một group chat ẩn danh chuyên “bóc phốt nội Hách Đình”, có người không nể nang gì mà lên tiếng chỉ trích thẳng mặt: 【Hoa Hồng Đêm】:“Cái tên Hách Đình này đúng là không biết xấu hổ, gần ba mươi rồi mà còn ve vãn con nhà người ta! Chẳng khác gì mấy ông già dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ!”
Tôi cực kỳ đồng . Tuy Hách Đình mới có hai mươi tám, chưa đến mức gọi là “ông già”, tiểu thư Lưu Tình chỉ mới hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa là!
Hiện giờ, tôi đang đứng trước bàn việc của Hách Đình, ngoan ngoãn cúi đầu giả cấp dưới ngoan hiền, biểu cảm khinh bỉ sắp không kìm nổi nữa rồi.
Cửa sổ kính lớn trong văn phòng để ánh nắng rọi thẳng vào, bao trùm cả căn phòng trong sắc vàng rực rỡ, cũng soi sáng dáng người cao lớn đang đứng bên khung cửa sổ.
Đúng là ngoại hình chẳng đến nỗi nào, cũng không uổng cái danh “nam thần kim cương”. Nếu như ta không vừa chuẩn bị đính hôn với người khác, vừa tiện tay chiếm lợi với tôi ngay trong văn phòng, thì tôi còn có thể khách quan hơn một chút.
“A Ninh.”
Giọng Hách Đình lần này không còn lạnh lùng cứng nhắc như thường lệ, ngược lại lại mang theo một tia dịu dàng chưa từng có. Khi ngước mắt tôi, đôi mắt đen kia dường như cũng ánh lên chút nhu hiếm hoi.
“Anh biết trước đây đã bỏ bê em, còn nhiều lần đẩy em vào nguy hiểm. Sau này sẽ thay đổi.”
Tôi hơi khựng lại — lời xin lỗi chẳng đầu chẳng đuôi này là sao? Còn cả ánh mắt kia nữa, tên đàn ông chết tiệt này lại đang toan tính cái gì?
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, hắn đã đi thẳng vào chủ đề chính.
“A Ninh, biết trong lòng em chắc chắn đang nhạo , vì lợi ích mà không tiếc cưới một nhóc con. Nhưng em phải hiểu, cuộc hôn nhân giữa và Lưu Tình, phần lớn chỉ là vì lợi ích thương mại.”
Hách Đình từng bước tiến lại gần, giọng ngày càng chân thành, còn nắm lấy tay tôi nữa.
“Em đừng bận tâm tới ta. Anh cưới ta về nhà họ Hách, chỉ là để cái bình hoa trang trí. Sau này khi thực sự nắm quyền kiểm soát Tập đoàn Hách thị, ta vẫn chỉ là một món đồ trưng bày như hiện tại thôi. Người thật sự để tâm, chỉ có em.”
Liên hôn thì liên hôn, mắc gì tới tôi chứ? Mẹ nó, buông tay tôi ra cái coi không! Tôi gào thét trong lòng, cố gắng kiềm chế không rút tay ra rồi tát cho hắn vài cái bay má.
Nhân lúc hắn không để ý, tôi tranh thủ đảo mắt một vòng siêu tốc rồi lại quay về gương mặt tươi hắn — cái mặt nạ nghề nghiệp chết tiệt này, đúng là ngành nào cũng có thể khiến người ta phát điên, kể cả đặc vụ cũng phải nhẫn nhịn mấy tên sếp đầu đất.
“Em yên tâm đi, A Ninh, nhất định sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng. Chờ đến khi nắm nhiều quyền lực hơn, tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kỳ ấm ức nào. Mình cố nhịn thêm chút nữa, chờ thời cơ chín muồi…”
Ủa khoan? Tôi mới rời đi có nửa tháng mà ông nội này đã tự biên tự diễn tới mức ảo tưởng là tôi với hắn đang nhau luôn rồi á?
Thấy hắn có vẻ càng càng hào hứng, tôi lập tức rút tay khỏi tay hắn, lùi lại một bước rồi nghiêm mặt : “Hách tổng không cần , đây là công việc của tôi, tôi nên .”
Hắn im lặng, sau đó ánh mắt trở nên mờ tối khó đoán, cúi đầu khẽ — một nụ chua chát.
Tôi chẳng hiểu hắn định gì, lại là chiêu trò gì nữa đây?
“Em đang trách .”
Ồ, thì ra lại bắt đầu màu…
Tôi lần lượt siết từng khớp ngón tay của mình thật chặt, cố gắng đè nén cơn bực dọc đang dâng lên trong lòng.
“Thôi rồi, đợi đến khi thời cơ chín muồi, em sẽ hiểu những gì hôm nay đều là vì em.”
“Tiểu thư Lưu, là do đồ ăn người giúp việc nấu không hợp khẩu vị của em sao?” “Đâu có đâu!” “Vậy em mấy thứ này là…?” “Thì ăn chút đặc sản hoang dã thôi mà! Có sao đâu?”
Vẫn là bé ngây thơ trong sáng đó, chỉ là phong cách hơi… không giống người bình thường cho lắm. Tôi chống tay lên bàn, trầm mặc suy nghĩ.
Cô vừa luộc trứng vừa quay sang hỏi tôi: “Chị A Ninh, chị xem, tại sao cái ông Hách Đình đó lại thích em nhỉ?”
Khóe miệng tôi giật giật — con bé này đúng là chẳng coi tôi là người ngoài, hỏi thẳng như bắp Nhưng vấn đề là… tôi biết trả lời sao đây? Vì em sinh ra trong nhà họ Lưu?
Cô bé tự trả lời luôn, không cần tôi đáp: “Chắc chắn là bị vẻ đáng của em mê hoặc rồi!”
Tôi không nhịn mà khẽ nhếch môi — con bé này tự tin ghê thật.
“Nhưng mà em không thích ảnh đâu, em không muốn lấy ảnh, em còn chưa từng ai nữa mà!”
Vừa , vừa ngẩng đầu tôi, vành mắt đỏ ửng, ánh mắt đầy tủi thân.
Tôi thở dài một tiếng, giơ tay xoa đầu dỗ dành: “Không thích thì không lấy.”
Cô bé gật đầu lia lịa, rồi lại nhoẻn miệng , để lộ chiếc răng khểnh nhỏ như răng hổ con.
“Chị A Ninh, ăn trứng chim nè!”
Cô bé dùng chiếc thìa nhỏ một quả trứng chim, đưa đến trước miệng tôi. Tôi thử một miếng — không ngờ ăn cũng ra gì đấy chứ.
Tối trước khi đi ngủ, bé ôm theo một con thú nhồi bông, lon ton chạy đến tìm tôi, là muốn ngủ cùng. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối. Dù sao nhiệm vụ của tôi là bảo vệ , chứ ngủ cùng thì rõ ràng không nằm trong phạm vi công việc.
Cô bé chớp mắt tôi, giọng đáng thương: “Chị A Ninh ơi, em sợ bóng tối…”
Tôi thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn mềm lòng. Cô bé lập tức vui như Tết, hí hửng chạy vào phòng rồi ngoan ngoãn chui lên giường nằm yên.
Tôi tắt đèn, chưa đầy vài phút sau đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của bé.
4 Cuộc sống ở nhà họ Lưu thật sự rất yên bình và thoải mái. Tôi không còn phải sống trong căng thẳng, lo sợ mỗi ngày vì sợ nhiệm vụ thất bại rồi chết không toàn thây. Không còn phải sinh tồn giữa núi rừng hoang vu, mà nằm trên chiếc giường êm ái, bên cạnh còn có một bé thơm thơm mềm mềm.
Lưu Tình là một hoạt bát, lạc quan, còn vợ chồng nhà họ Lưu cũng không hề giống những bậc phụ huynh trong các gia tộc hào môn khác — họ đối xử tử tế với người , không khí trong nhà rất dễ chịu.
Nếu không vì sự xuất hiện của Hách Đình, có lẽ tôi đã quên mất mình vốn là một nữ đặc vụ.
“A Ninh, nghe em và tiểu thư Lưu sống rất hòa thuận?”
“Vâng, Hách tổng.”
Hắn như bị nghẹn một chút, môi mím lại thật chặt. Sau đó, hắn đưa cho tôi một chiếc USB, bảo tôi tìm cơ hội đặt nó vào trong thư phòng của ba Lưu Tình, còn đặc biệt dặn dò: “Không xem nội dung bên trong.”
Mấy ngày sống trong nhà họ Lưu, tôi đã quan sát khá rõ — Chủ tịch Lưu không phải kiểu người tham lam mù quáng, vì lợi ích mà sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con mình. Trái lại, vợ chồng họ Lưu dường như rất lo lắng và không hề vui vẻ gì về cuộc hôn nhân này.
Chiêu trò quen thuộc của Hách Đình lại khiến tôi nhớ đến một nhiệm vụ trước đây.
Khi đó, hắn cũng giao cho tôi một gói đồ nhỏ, bảo tôi lén bỏ vào nhà một vị đại gia. Không lâu sau, cảnh sát nhận tin báo nặc danh rằng ông ta tổ chức tiệc tùng ma túy trong nhà, rồi tìm thấy một gói ma túy trong biệt thự. Kết quả là ông ấy bị bắt ngay tại chỗ.
Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng mỗi khi ở gần Hách Đình — cái lạnh không phải của thời tiết, mà là cái lạnh ẩm ướt len từ xương sống, như thể bị một xô nước lạnh dội thẳng giữa mùa đông.
Người đại gia đó từng sáng lập một quỹ từ thiện, ăn chính trực, không chèn ép đối thủ. Mảnh đất ông ta đang giữ là để quy hoạch công trình công cộng. Hách Đình muốn mua lại để xây trung tâm thương mại, thương lượng mãi không xong — thế là ông kia vào tù.
Hách Đình chính là kiểu người như — vì đạt mục đích, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả việc hãm người vô tội.
Trước mặt người khác, hắn luôn giữ dáng vẻ lịch thiệp, nhã nhặn, đầy phong độ quý ông. Nhưng thực chất, hắn ích kỷ, lãnh đạm, đa nghi, ở cạnh hắn rất mệt mỏi. Chỉ cần sai một câu, là sẽ bị hắn chằm chằm bằng ánh mắt khó hiểu — như thể đang cân nhắc xem có nên trừ khử mình luôn không.
Khoảnh khắc ấy, cảnh tượng quen thuộc lại tái hiện trước mắt — tôi bất giác nhớ đến hình ảnh bé vô tư nấu trứng chim hôm nào. Chiếc USB trong tay như nặng ngàn cân, tôi siết chặt lấy nó, lòng bàn tay lạnh ngắt, lại không ngừng lặp lại tác nắm chặt rồi thả lỏng.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Hách Đình, tôi cố tỏ ra ngạc nhiên, gương mặt đầy nghi hoặc: “Không xem luôn à? Cái USB này quan trọng đến sao?”
Đôi mắt hắn nheo lại, dán chặt vào tôi không đáp. Chẳng mấy chốc, hắn tiến sát lại gần, dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt, như thể muốn nuốt chửng cả con người tôi.
Tôi vô thức nín thở, khoảng cách gần đến mức da thịt đều căng cứng, không dám đậy chút nào.
Ngón tay Hách Đình chậm rãi lướt qua môi tôi, giọng khàn trầm, mang theo sự uy hiếp mập mờ: “A Ninh, từ bao giờ em lại tò mò đến ?”
Bạn thấy sao?