4
Bạn thân tôi ở phía sau vỗ tay như thể cổ vũ trận thắng lớn: “Bé , giỏi lắm!”
Tôi ra hiệu cho ấy đi báo cảnh sát.
Hiểu ý tôi, ấy lập tức quay vào phòng lấy điện thoại.
Anh tôi lúc này đã hồi phục lại, thấy Lâm Nhã bị tát thì nổi điên, quay sang gào lên với tôi:
Lâm Mặc, em chán sống rồi hả? Dám đánh Nhã Nhã! Nó là em chúng ta đấy!”
“Từng ra nước ngoài là vì nhà họ Cố sắp sản, ta sợ Cố Viêm bám lấy nên mới chạy trốn.
Giờ thì ngược lại, ta lại vu cho tôi là lợi dụng lúc đó cướp mất Cố Viêm?
Cô ta chê nhà họ Cố nghèo, không muốn cùng Cố Viêm chịu khổ.
Sau này nhà họ Cố vực dậy, ta mới quay lại dính lấy ta.”
“Một năm trước, vụ bắt cóc đó là do Lâm Nhã gọi tôi ra ngoài mới bị xảy ra.
Cảnh sát cũng rõ: không hề có ý định tống tiền.
Vậy mục đích của bọn bắt cóc là gì? Là do ai sai khiến?
Đừng quên, trong cơ thể Lâm Nhã không có độc.
Còn thuốc giải duy nhất cũng là ta uống.
Rõ ràng ta muốn tôi chết!”
Nói đến đây, tôi chợt lóe lên một suy đoán: “Hoặc cũng có thể là do Cố Viêm sai người .
Anh ta muốn tôi, vì tôi không chịu ly hôn, cản trở ta đến với Lâm Nhã…”
“Lâm Mặc! Cô bậy bạ gì thế?!”
Phía sau vang lên tiếng nghiến răng của Cố Viêm, lạnh đến đáng sợ.
Tôi quay lại thẳng vào mắt ta: “Không có khả năng đó sao?
Nếu không phải , thì chính là Lâm Nhã.
Không thì giải thích đi — tại sao chỉ mình tôi bị trúng độc?”
“Bọn bắt cóc , lúc đó có hai ly nước, Nhã Nhã thừa lúc không ai để ý đã đổ nước đi, rồi giả vờ uống…”
“Anh cút đi! Mấy lời xạo xự đó mà cũng tin à?” — Tôi gắt lên.
Cố Viêm cau mày: “Sao em lại thành ra thế này rồi?”
“Tôi sao? Muốn chứng minh mình vô tội, chẳng lẽ không sao?
Anh tôi là vợ , khi tôi còn nằm bất tỉnh, với Lâm Nhã lén lút bên nhau, còn có con.
Một tiểu tam, một thằng đàn ông bẩn thỉu.
Tôi cần gì phải tử tế với hai người?”
Từng câu chất vấn của tôi khiến mặt Cố Viêm tối sầm lại.
“Tôi vốn không em.
Nếu không phải vì em hôn mê, chúng ta đã ly hôn từ lâu.
Tôi và Nhã Nhã mới là đích thực…”
“Yêu đích thực? Vậy chắc lúc sắp sản, là ta ở bên ?
Khi sống không bằng chết, là ta kéo dậy?
Lúc bà nằm viện, chờ từng đồng tiền viện phí, cũng là ta đi vay mượn khắp nơi giúp ?”
Cố Viêm im lặng. Cuối cùng, lần đầu tiên ta lộ ra vẻ áy náy: “Tôi thừa nhận, tôi có lỗi với em, Lâm Mặc.
Em muốn gì để bù đắp, tôi đều có thể cho em.”“Đương nhiên tôi muốn.”
“Tôi muốn một nửa cổ phần công ty, một nửa tài sản, một nửa tiền tiết kiệm.
Tất cả đều phải chia đôi.”
Cố Viêm gật đầu: “Nhưng…”“Ôi… bụng em đau quá, A Viêm… em khó chịu lắm…”
Lâm Nhã ôm bụng chen vào, cắt ngang lời ta.
Tôi trợn mắt: “Lại giở cái trò này nữa à? Tôi biết rất giỏi diễn mấy màn lấy lòng người khác, có cần phải diễn đúng lúc ta vừa đồng ý chia cho tôi nửa tài sản không?
Tôi với ta đã ly hôn rồi, sau này tất cả của ta đều là của , giờ chỉ mới chia cho tôi một chút xíu mà đã vội vàng như rồi à?
Đúng là loại chẳng lên nổi mặt bàn.”
Bạn thân tôi từ trong phòng bước ra sau khi báo cảnh sát, vừa nghe tôi đã đến chảy cả nước mắt.
“Bé ơi, sớm biết sau khi cậu hết Cố Viêm lại có thể lợi thế này, mình đã tìm cách ép cậu buông bỏ ta từ lâu rồi.
Nhìn cậu bây giờ xem, tự tin, mạnh mẽ, đúng là Lâm Mặc mà mình quen ngày đầu.”
Cố Viêm nghe thì mặt tối sầm lại, rõ ràng chẳng hề vui vẻ gì.
Tôi nhún vai: “Nếu tôi đoán không nhầm, lý do tôi từng Cố Viêm chắc là vì tôi thiếu thương.
Từ nhỏ ba mẹ đã không thích tôi.
Lâm Nhã thì chuyên giả bệnh, cứ chút lại yếu, chút lại đau, nên họ lúc nào cũng kè kè bên cạnh ta.
Anh trai thì hay rối, họ còn phải chạy theo dọn dẹp hậu quả.
Chỉ có tôi là không khiến họ phải bận tâm điều gì.
Dần dà, họ quên luôn sự tồn tại của tôi.
Sau này tôi mới nhận ra, thật ra là họ chẳng thương tôi chút nào.
Và vì thiếu thốn cảm , tôi cố gắng người khác — mà đúng lúc đó, Cố Viêm xuất hiện…”
Bạn thân tôi vội nhào tới, bịt miệng tôi lại: “Đừng nữa! Đừng nghĩ nữa! Lỡ cậu nhớ lại thật thì phiền to rồi!
Cậu đừng Cố Viêm nữa, ta không xứng với cảm của cậu đâu!”
5
Lâm Nhã chưa từng thấy tôi sắc bén, chanh chua như , ngẩn người ra, trong mắt bắt đầu lóe lên sự thù hận.
“Lâm Mặc, đủ rồi đấy. Nhã Nhã không phải loại người như em .
Em luôn hiểu lầm nó, bệnh tật cũng đâu phải lỗi của nó.
Em hà cớ gì phải tính toán với nó suốt bao nhiêu năm?” — tôi lên tiếng trách móc.
Tôi chẳng thèm ta, ngẩng đầu Cố Viêm: “Tôi cũng không phải người tham lam gì đâu.
Tôi sẽ nhờ luật sư việc với luật sư của .
Những gì thuộc về tôi, không thiếu một xu.
Giải quyết xong tài sản, chúng ta đi thủ tục ly hôn ngay, tôi không muốn chậm trễ cho hai người thêm giây nào.”
Thấy tôi nóng lòng muốn ly hôn đến thế, Cố Viêm không vui, im lặng không trả lời.
Lâm Nhã lại bắt đầu khóc, miệng không ngừng kêu đau.
Cố Viêm xót xa, lập tức bế ta lên, đồng thời với tôi: “Tôi sẽ xử lý chuyện này sớm nhất có thể.
Nhưng tôi cũng cảnh cáo — đừng vào Nhã Nhã.
Nếu tôi phát hiện ngầm giở trò với ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho đâu.”
Bạn thân tôi rốt cuộc chịu hết nổi, gào lên với bóng lưng ta: “Cố Viêm, bị thần kinh à?! Cứ mở miệng là ‘đừng vào Nhã Nhã’, chứ Lâm Mặc đã từng gì ta chưa?!
Đi theo một thằng đàn ông rác rưởi như , đúng là ác mộng của mọi .
Anh đáng ra nên sản, bị sét đánh chết từ lâu rồi!”
Cố Viêm không quay đầu, ôm Lâm Nhã rời đi.
Anh tôi còn định gì đó, tôi đã xoay người đóng sầm cửa lại, chẳng buồn quan tâm đến ta nữa.
Bạn thân tôi tìm cho tôi một trong những luật sư giỏi nhất.
Cô ấy : “Tài sản của cậu, dù chỉ là một đồng xu, cũng đừng để lại cho Lâm Nhã!”
Trong lúc tôi tập trung đấu tranh pháp lý, ba mẹ lại tìm đến.
Họ bắt đầu chơi bài thương cảm: Nói rằng những năm qua họ có lỗi với tôi, đó không phải cố ý.
Nhà đông con, một đứa yếu bệnh, một đứa nghịch ngợm, còn tôi thì không thích chia sẻ với cha mẹ.
Họ : “Đợi sau này con cha mẹ rồi sẽ hiểu, cha mẹ không dễ đâu.
Dù chúng ta gì, con cũng luôn tìm ra lỗi.
Con thấy chúng ta nợ con, thì cả đời này cũng chẳng đủ để bù đắp.”
Nghe đến đây, tôi suýt bật .
Người ta thường : “Không nuôi con thì không biết công ơn cha mẹ.”
Nhưng khi đã cha mẹ rồi mới biết — có những cha mẹ thật sự chẳng con mình chút nào.
Chúng tôi vừa phải tự chữa lành vết thương, vừa phải giả vờ tin rằng cha mẹ mình.
Nực thật.
“Tôi hỏi thật, hai người đến đây có chuyện gì?”
Tôi chẳng muốn nghe ba hoa cảm gia đình nữa.
Ba tôi tỏ ra khó chịu, định quát, bị mẹ tôi ngăn lại.
Bà ta thở dài, cố tỏ ra yếu đuối: “Ba mẹ không thể ở bên con mãi mãi.
Anh con, em con sẽ là người bên con cả đời.
Con cũng không muốn mất hẳn người nhà chứ…”
Bạn thấy sao?