3
Thấy tôi hết lần này đến lần khác phủ nhận quá khứ, còn coi đó là nỗi nhục, Cố Viêm tức đến mức trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi nhún vai, vẫn dửng dưng:
“Được rồi rồi, nếu thật sự từng kết hôn, thì đi ly hôn là xong chuyện. Có gì to tát đâu.
Phòng công chứng còn mở ít nhất hai tiếng nữa.”
“Hôm nay là thứ Bảy!”
Thế là… không thủ tục ly hôn .
Anh trai tôi để tôi lại cho Cố Viêm rồi một mình bỏ đi.
Tôi cũng muốn tìm lại đoạn ký ức bị mất ấy, nên đành theo ta về.
Bước vào biệt thự nhà họ Cố, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khắp người, toàn thân đều phản kháng.
Tôi lùi lại một bước: “Tôi vẫn nên ở khách sạn thì hơn, nơi này cứ thấy âm u kỳ lạ.”
Cố Viêm quay lại trừng mắt với tôi:“Tôi rồi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi—”
Chưa kịp hết câu, tôi đã cách ta hơn năm mét.
Anh ta lập tức bước nhanh đến, túm chặt lấy cổ tay tôi, vẻ mặt như sắp phát điên: “Cô không hiểu tiếng người à?”
Tôi cũng bực, giật tay lại, bật lạnh: “Anh nơi này là nhà tôi, sao tôi chẳng cảm thấy một chút ấm áp nào cả?
Não tôi, cơ thể tôi đều bài xích nơi này.
Anh thật sự là chồng tôi sao? Hay là với tôi hợp tác gạt tôi?
Anh muốn gì tôi đúng không?”
Tôi bắt đầu nghi ngờ cơ của ta.
Anh tôi vốn chẳng thương tôi, không chừng đã bán tôi cho Cố Viêm.
Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu họ định gì.
Cố Viêm im lặng.
Sự im lặng của ta khiến tôi càng chắc chắn mình đã đoán đúng.
Tôi vung chân đá mạnh một cú vào đùi ta.
Nhân lúc ta đau đớn, tôi quay đầu bỏ chạy.
Ra khỏi khu biệt thự, tôi gọi cho thân.
Cô ấy nghe tin tôi tỉnh lại, lập tức bắt chuyến bay đêm đến gặp tôi.
Mười hai giờ đêm.
Tôi ngồi xổm bên cạnh thùng rác, vừa đói vừa mệt. Khi ấy đến, chúng tôi ôm nhau khóc như mưa.
Khóc đến cuối cùng, chỉ còn tiếng bụng tôi réo ầm ầm.
Chúng tôi một khách sạn gần đó nghỉ tạm.
Tôi vừa ăn vừa tức giận mắng chửi cả gia đình vô lẫn ông chồng không biết thật hay giả, còn thân thì ngồi một bên, há hốc miệng tôi.
Tôi khó hiểu: “Bộ tôi bất ngờ lắm sao? Lẽ nào Cố Viêm thật sự là chồng tôi hả?”
Cô ấy gật đầu như gà mổ thóc:“Cậu theo đuổi ta mười mấy năm, con chó trung thành mười mấy năm… Cậu quên hết rồi à?”
Tôi có chút ký ức lờ mờ: “Nhưng sau đó chẳng phải tôi ở bên Lâm Hy rồi sao?
Tôi là kiểu người chung thủy đó.
Dù trước kia có thích Cố Viêm thế nào đi nữa, đã có Lâm Hy thì tôi tuyệt đối không phản bội ấy để đến với Cố Viêm đâu.”
Bạn thân tôi mở miệng, mắt hơi đỏ lên: “Xem ra… cậu thực sự quên rất nhiều chuyện rồi.”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Cậu tỉnh lại đã là điều kỳ diệu lắm rồi.
Một năm trước, cậu và Lâm Nhã bị bắt cóc, cả hai đều bị đầu độc.
Cố Viêm là thằng điên.
Rõ ràng biết vụ bắt cóc có thể là do Lâm Nhã tự dàn dựng, ta vẫn đưa liều thuốc giải duy nhất cho ta.
Kết quả là cậu trở thành người thực vật.
Cũng may cậu mạng lớn, chắc tổ tiên nhà cậu ở dưới cõi âm dập đầu cầu cứu tứ phương, đến thần với ma cũng cảm mà cho cậu tỉnh lại.”
Cô ấy định , lại không nổi.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy, giọng khàn đặc: “Chỉ là quên vài chuyện thôi mà, quên rồi thì cứ để quên, càng tốt cho cậu.”
Tôi gật đầu: “Tôi đã quyết định ly hôn với Cố Viêm rồi.”
Cô ấy vỗ đầu tôi: “Còn chưa nhớ lại gì thì ly luôn đi, loại đàn ông đó không đáng để cậu lưu luyến.”
Cô sợ tôi nhớ lại, rồi lại quay về dây dưa với Cố Viêm.
“Tôi mà có nhớ lại cũng chẳng thay đổi gì đâu.
Lâm Nhã mang thai rồi, trong lúc tôi còn hôn mê họ đã có con với nhau.
Một cặp cẩu nam nữ, ghê tởm thật.”
Nghe tôi mà toàn giọng căm ghét Cố Viêm, ấy thở dài: “Sớm biết mất trí nhớ có thể khiến cậu thay đổi tính , tôi đã mấy ông thầy pháp đến giúp cậu quên Cố Viêm từ lâu rồi.”
“Tôi… thực sự từng ta lắm sao?”
Tôi hỏi, giọng nghi ngờ.
Cô ấy gượng:“Đó không phải là , mà là cố chấp.”
Cô không muốn kể lại những ký ức khó chịu, sợ tôi bị kích rồi khôi phục trí nhớ.
Chiều hôm sau.
Tôi tỉnh dậy vì tiếng ồn ào.
Chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng thân đang mắng xối xả: “Không biết xấu hổ hả? Cướp chồng của chị mình, còn có bầu nữa.
Ghê tởm muốn chết! Đồ đàn bà rẻ tiền!”
“Ồ, đừng ở đây giả chết nữa.
Ở đây có camera giám sát đó, tôi còn chưa đụng vào một chút, đừng có vu oan.
Ai mà biết đứa bé trong bụng có phải của Cố Viêm thật không…”
Giọng thân tôi càng mắng càng lớn.
Tôi vội bật dậy chạy ra xem thì thấy Lâm Nhã mặc váy trắng đứng ở cửa, bên cạnh ta là trai tôi.
Thấy tôi chửi quá khó nghe, trai tôi mà lại ra tay, đưa tay bóp cổ ấy.
Không nghĩ nhiều, tôi lao tới thẳng vào mắt ta một cú.
Anh tôi đau quá phải buông tay, ôm mắt lùi lại.
Bạn thân tôi sắp ngạt thở, ho dữ dội không ngừng.
Tôi chắn trước mặt ấy, tức giận quát:
“Anh đến đây gì? Định người à? Biến ngay cho tôi!”
Lâm Nhã bỗng quỳ phịch xuống trước mặt tôi, nước mắt đầm đìa:
“Chị ơi, sao ai cũng trách em ? Người A Viêm từ đầu đến cuối đều là em mà.
Năm đó chị thừa lúc em ra nước ngoài, dùng thủ đoạn gì đó ép ấy cưới chị.
Một năm trước, chị còn lấy lý do bị bắt cóc để tránh ly hôn.
Rõ ràng người sai là chị…”
Bốp!
Một tiếng tát vang lên giữa hành lang, chưa kịp hoàn hồn thì lại thêm hai cái nữa vang dội.
Tôi tát thẳng ba cái, đến mức tay đau rát, không nhịn hít một hơi: “Da mặt dày thật đấy, tay tôi tát mà còn đau.”
Bạn thấy sao?