Tôi Không Muốn Yêu [...] – Chương 5

Sau đó không lâu, tôi cờ gặp vợ trung đoàn trưởng trên đường.

Thời điểm trung đoàn trưởng giúp tôi tìm việc, bà ấy từng nghe về hoàn cảnh của tôi nên đã mời tôi về nhà ăn cơm.

Lúc ấy tôi mới biết, bà cũng xuất thân từ nông thôn.

Từng một mình nuôi con ở quê, bà rất hiểu cuộc sống đó vất vả đến thế nào.

Lần gặp lại này, bà kéo tôi về nhà ăn cơm lần nữa.

Trong bữa ăn, bà nhắc đến chuyện của Thẩm Liên Chi.

Sau khi vào ở trong nhà vị đại đội trưởng kia, Thẩm Liên Chi và người đó không hề đăng ký kết hôn.

nửa năm, người vợ thật ở quê của vị đại đội trưởng đột ngột xuất hiện.

Mọi người lúc đó mới biết: người đàn ông kia đã có hai đời vợ, bốn đứa con.

Người vợ đó tính dữ dằn, vừa gặp Thẩm Liên Chi liền giáng cho một cái tát đến nỗi ta nôn ra máu, sau đó còn đánh cho đến mức tổn thương thính lực.

Sau khi xuất viện, Thẩm Liên Chi lại quay về tìm Tạ Quân Diêu.

“Cô đoán xem rồi sao?” Vợ trung đoàn trưởng mỉm giữ bí mật.

Tôi cũng : “Chắc là Tạ Quân Diêu vẫn giúp đỡ ta.”

Dù còn hay không thì vào hai đứa con, ta cũng sẽ không bỏ mặc.

“Không hề.” Vợ trung đoàn trưởng lắc đầu, “Anh ta mình không còn khả năng lo cho ta nữa. Vậy là Thẩm Liên Chi bắt đầu loạn khắp nơi, ta ngược đãi con của liệt sĩ. Trung đoàn trưởng bị phiền, đành điều tra lại. Cuối cùng phát hiện, trai của Tạ Quân Diêu… thật ra không công nhận là liệt sĩ.”

Tôi sững sờ: “Cái gì?”

Vợ trung đoàn trưởng giải thích: “Anh trai của ta năm đó là vì vi phạm quy định nên mới gặp nạn. Chính xác thì chỉ nhận tiền bồi thường, chứ không có tiền trợ cấp liệt sĩ.”

“Chẳng qua Thẩm Liên Chi ăn chơi lười , tiêu hết tiền, lại không muốn đi , nên cứ bám vào Tạ Quân Diêu như một cái ‘vé cơm’ dài hạn.”

Không phải liệt sĩ, đã nhận hết mọi hỗ trợ cần thiết, phía quân đội cũng không thể quản thêm.

Nghe đến đây, tôi chỉ thấy cảm thán.

Bản chất thật của Thẩm Liên Chi đã lộ hết. Có lẽ sau này ta khó lòng tìm người đàn ông khác, và sẽ bám lấy Tạ Quân Diêu suốt đời, dựa vào hai đứa con để sống tiếp.

Quả đúng như tôi nghĩ, sau chuyện đó, Tạ Quân Diêu bặt vô âm tín một thời gian dài.

Lần sau gặp lại, đã là hai tháng sau.

Nhìn ta tiều tụy thấy rõ, chắc bị Thẩm Liên Chi giày vò đến mức gầy sọp đi mấy vòng.

Gặp tôi, ánh mắt u ám kia sáng lên đôi chút. Anh ta muốn rời đi.

“Đơn vị có chỉ tiêu hỗ trợ Tân Cương. Tôi đã đăng ký. Có thể mang theo người thân. Em và các con… có muốn đi cùng không?”

Tôi lắc đầu.

Mắt Tạ Quân Diêu lại đỏ hoe, lần này không thêm gì. “Anh sẽ gửi hết tiền về. Em và các con… nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Tôi gật đầu, xoay người bỏ đi.

“Giang Tuyết!” Anh ta gọi tôi lại. “Em thật sự không thể cho một cơ hội nữa sao? Vì em, đã mất hết tất cả… vẫn chưa đủ sao? Em còn muốn gì nữa?”

Tôi xoay người lại, thẳng vào ta.

“Anh thừa nhận đi. Anh là người ích kỷ, vô trách nhiệm. Trước kia vì muốn giữ cái danh ‘người tốt’, đưa chị dâu đi. Giờ muốn cắt đuôi chị ấy thì lại đăng ký đi Tân Cương. Nếu có chút trách nhiệm, đã phải nghĩ đến con cái sẽ thế nào khi đi. Nhưng không, vẫn là con người như cũ.”

Từng câu từng chữ của tôi như lột trần lớp mặt nạ cuối cùng của ta.

Sắc mặt Tạ Quân Diêu thay đổi liên tục, cuối cùng im lặng không thể gì.

Sau khi ta rời đi, ba bức thư mỗi tháng biến thành năm. Trợ cấp tháng nào cũng gửi đủ, không thiếu một xu.

Tôi nhận hết, không trả lời bất kỳ bức thư nào.

Khi biết ta đã đi rồi, Thẩm Liên Chi cũng theo chân sang Tân Cương.

Nhưng nơi đó loạn lắm, ta còn chưa đến nơi thì đã gặp chuyện dọc đường.

Dẫn theo hai đứa con, Thẩm Liên Chi không may gặp cướp trên đường và mất mạng.

Tạ Quân Diêu là người đi lo hậu sự, mang tro cốt của ba mẹ con về.

Sau đó ta lại đến tìm tôi, lúc này, bên cạnh tôi đã có một người đàn ông khác.

Người đó là do vợ trung đoàn trưởng mai — chính là chính ủy mới điều về đơn vị.

Anh tốt nghiệp đại học, dốc hết tâm sức cho công việc, vì tính thật thà, không khéo ăn nên đã lỡ mất nhiều cơ hội cảm.

Lần đầu gặp mặt, đã thích tôi. Anh tôi có khí chất mạnh mẽ, kiên cường.

Chúng tôi qua lại một thời gian, thấy hợp tính, liền quyết định đến với nhau.

Lúc gặp lại Tạ Quân Diêu, tôi có cảm giác như đã là chuyện kiếp trước.

Lần này tôi mặc bộ váy mới mà chồng mua, tóc chải kiểu thời thượng, vài năm dạy học khiến tôi thêm phần tự tin và chững chạc.

Được chồng thương chăm sóc, tôi trông trẻ ra cả chục tuổi.

Còn Tạ Quân Diêu, vì gió sương vất vả, cả người đã trở nên tiều tụy, hốc hác.

Anh ta bộ dạng tôi bây giờ, lại ngôi nhà phía sau tôi, rồi liếc sang người đàn ông đứng bên cạnh.

Tất cả những điều muốn , cuối cùng đều nuốt lại vào lòng.

Chỉ còn một câu duy nhất thốt ra khỏi miệng:

“Chúc mừng em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...