Tôi Không Muốn Yêu [...] – Chương 4

Trung đoàn trưởng sắp xếp cho tôi ở nhà khách. Tạ Quân Diêu gần như ngày nào cũng đến tìm.

Khi ta lại không muốn ly hôn, tôi buông một câu:“Vậy cũng . Anh hãy đưa chị dâu và các con chị ấy đi nơi khác. Sau này chỉ còn lại ba mẹ con tôi sống cùng , thì tôi sẽ không ly hôn.”

Phản ứng của Tạ Quân Diêu vô cùng gay gắt: “Giang Tuyết, sao em luôn nhắm vào chị dâu? Nếu không chăm lo cho mẹ con chị ấy, họ sẽ bị bắt nạt. Em không thể rộng lượng hơn sao?”

“Không thể!” Tôi cuối cùng cũng bùng nổ: “Anh họ sẽ bị bắt nạt, là do tưởng tượng ra. Còn mẹ con tôi thì thật sự bị bắt nạt!”

Một người phụ nữ có chồng, ba năm không về nhà một lần, ở nông thôn sẽ bị người ta bàn tán thế nào, Tạ Quân Diêu sao hiểu ?

Vì nuôi con, tôi là người việc chăm chỉ nhất.

Thế đất ruộng chia lại là mảnh tệ nhất. Hai đứa con thì bị người ta ức hiếp không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả khi con trai tôi bị chó cắn, chủ nhà đó cũng hống hách : “Nhà không có đàn ông, bị cắn là đáng đời.”

Từng chuyện một, tôi chưa bao giờ dám kể trong thư, vì sợ ta bận lòng.

“Chỉ cần ba năm qua về một lần, dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng sẽ biết mẹ con tôi sống thế nào.”

Nước mắt tôi tuôn ra như mưa.

Tạ Quân Diêu há miệng, rồi lại ngậm lại, cuối cùng chỉ một câu: “Anh xin lỗi.”

Cuối cùng, ta vẫn đồng ý ly hôn.

Dù ai khuyên cũng vô ích. Dù có người nhà nước sẽ nuôi mẹ con chị dâu, ta vẫn không nỡ rời xa họ.

Sau khi ly hôn, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi mang toàn bộ câu chuyện rối ren trong mối quan hệ giữa họ đến báo cáo cho ban chỉ huy.

Chính ủy đọc xong hồ sơ, thì vô cùng kinh ngạc.

Mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì họ tưởng.

Tạ Quân Diêu không chỉ mất cơ hội thăng chức, mà còn phải đối mặt với án kỷ luật vì hoại hôn nhân quân nhân.

Tôi thì chẳng còn quan tâm ta sẽ ra sao.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, trung đoàn trưởng đưa cho tôi một khoản tiền, là thay mặt Tạ Quân Diêu bồi thường cho tôi.

Ông cũng , sau này mỗi tháng sẽ trừ một phần tiền trợ cấp của Tạ Quân Diêu để gửi về phí nuôi con.

Tôi cầm số tiền đó, ổn định cuộc sống ở thành phố.

Tôi từng học tư thục, biết chút ít tiếng Nga. Sau khi trung đoàn trưởng biết điều đó, đã sắp xếp cho tôi vào dạy ngoại ngữ ở trường trung học gần đó.

Hai đứa con tôi cũng chính thức bắt đầu đi học tiểu học.

Cuộc sống vẫn còn khó khăn, so với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều.

Tôi chưa từng ngăn cản Tạ Quân Diêu đến thăm con. Nhưng ta chưa từng đến một lần.

Hai đứa trẻ cũng không còn suốt ngày nhắc đến ba nữa.

Sau khi thấu bộ mặt thật của Tạ Quân Diêu, chúng không còn tôn sùng người cha đó như trước.

Mãi đến nửa năm sau, trước cửa nhà tôi lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Tạ Quân Diêu trông vô cùng thảm , gọi tôi một tiếng: “Tuyết Tuyết…”

Tôi cau mày: “Anh đến gì?”

Tạ Quân Diêu lúng túng: “Anh nhớ em và các con… mấy mẹ con sống có tốt không?”

Tôi lạnh: “Lạ thật. Trước không nhớ, sau không nhớ, giờ tự nhiên nhớ. Hay là… Thẩm Liên Chi không cần nữa rồi?”

Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

Tôi đoán trúng rồi.

Vì vấn đề tác phong, Tạ Quân Diêu bị giáng liền ba cấp, mất tư cách cho người thân theo quân, căn nhà nhỏ kiểu Tây cũng bị thu hồi.

Từ lúc chức vụ bị hạ, Thẩm Liên Chi bắt đầu lạnh nhạt, không thèm để ý đến ta.

Tạ Quân Diêu khuyên chị ta lấy tiền trợ cấp của trai mua nhà ở thành phố để ở tạm, ta có thể thường xuyên qua lại chăm sóc mẹ con họ.

Không ngờ Thẩm Liên Chi thẳng thừng từ chối, thu dọn hành lý rồi dọn đến nhà một đại đội trưởng độc thân khác.

Tạ Quân Diêu lúc đó mới nhận ra, những năm qua Thẩm Liên Chi không hề “trung thành” như tưởng. Chị ta vừa chăm sóc , vừa qua lại với người khác.

Thậm chí tiền trợ cấp của Tạ Quân Diêu cũng không ít lần bị chị ta mang cho con cái của vị đại đội trưởng kia.

Sau khi biết mọi chuyện, Tạ Quân Diêu đau khổ tột cùng, cuối cùng mới hiểu nỗi cay đắng tôi từng chịu.

“Tuyết Tuyết, là khốn nạn… Anh từng nghĩ em kiên cường, mạnh mẽ hơn chị ấy, dù ở đâu cũng sống . Là sai rồi. Anh không nên bỏ rơi em và các con. Tuyết Tuyết… cho một cơ hội không?”

Anh ta có vẻ thực sự ăn năn, nước mắt lưng tròng: “Nhà phải có một người đàn ông. Con cái cũng cần có cha…”

Nếu là hai năm trước, nghe những lời này tôi nhất định đã khóc như mưa vì cảm .

Thậm chí nếu là một tháng trước, có khi tôi đã chấp nhận quay lại.

Nhưng tiếc là… tôi đã từng “chết” một lần rồi.

Đặt hết hy vọng sống vào một người đàn ông, là chuyện nguy hiểm nhất trên đời.

Tạ Quân Diêu thấy tôi không trả lời, càng dịu giọng hơn: “Tuyết Tuyết, vẫn luôn em. Anh vẫn viết thư cho em mỗi tháng. Anh lúc nào cũng nhớ em. Em biết mà…”

Tôi đẩy ta ra, thẳng: “Anh viết cho tôi những thứ đó, là vì nhớ tôi… hay vì cảm thấy tội lỗi?”

Tạ Quân Diêu khựng lại.

“Tất cả thư gửi tôi, chẳng phải đều là sau khi bắt đầu có cảm với Thẩm Liên Chi, rồi vì áy náy nên mới viết sao?”

Tôi đã sớm thấu bản chất của ta: “Tạ Quân Diêu, của không mua nổi một hạt gạo. Thư của cũng không tôi no .”

“Anh biết không? Tôi từng mơ thấy con tôi chết đói giữa ngày tuyết lạnh. Mà … không rơi nổi một giọt nước mắt.”

Tạ Quân Diêu chết lặng.

Gương mặt ta nhanh chóng bị sự đau đớn bao phủ.

Tôi một lần nữa rõ ràng:“Mời đi cho. Con tôi không cần một người cha như .”

Từ ngày đó, Tạ Quân Diêu thường xuyên xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Lúc đầu là mang đồ — từ đồ ăn, đồ dùng đến cả tivi, điện thoại.

Tôi đã rõ nhiều lần: đừng phí công, tôi không có ý định tha thứ.

Anh ta chỉ khổ: “Anh không còn mong em tha thứ nữa… chỉ muốn bù đắp cho em và các con.”

Tôi không ngăn cản gặp bọn trẻ.

Tôi từng nghĩ, với tính cách của tụi nhỏ, có lẽ chúng sẽ tha thứ cho Tạ Quân Diêu.

Không ngờ hai đứa trẻ dù nhận lấy đồ đạc và quà cáp từ Tạ Quân Diêu, chưa bao giờ lời tha thứ.

Khi tôi hỏi lý do, con trai đáp: “Hôm đó, mẹ quỳ dưới đất không còn chút thể diện nào để cầu xin ba, mà ba vẫn không thèm quay đầu lại. Con đã không coi ông ấy là cha từ lúc đó rồi.”

“Nếu ba quay lại vì biết mình sai thì đã khác, ông ấy chỉ quay lại vì không ai cần ông ấy nữa.”

Tôi thật sự bất ngờ trước sự thấu hiểu của con.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...