Tạ Quân Diêu hạ giọng cầu xin bên tai tôi: “Giang Tuyết, Tuyết Tuyết à… biết em giận, đây không phải nơi để em loạn. Mình tìm chỗ yên tĩnh chuyện, không?”
Tôi cắn chặt môi, thuận thế ôm lấy eo ta: “Tạ Quân Diêu… đừng đuổi mẹ con em đi… Em biết em không xinh đẹp, không giỏi giang như chị dâu… em có thể học… em có thể thay đổi mà…”
“Lúc trước chị dâu góa bụa, ở quê sẽ bị bắt nạt, nên mới đưa chị ấy theo đơn vị, còn bỏ ba mẹ con em lại thôn quê. Nhưng đã ba năm rồi, chẳng lẽ chị ấy còn không thể tự sống sao?”
“Anh yên tâm, em không phải muốn chia rẽ và chị ấy. Em chỉ muốn một phần trong gia đình này. Nếu không muốn, em đồng ý ly hôn. Chỉ xin đừng bỏ rơi các con… Các con, mau xin ba con đi, đừng để ba đuổi chúng ta.”
Hai đứa trẻ hiểu ý, quỳ xuống theo tôi, mỗi đứa ôm một bên chân Tạ Quân Diêu, vừa khóc vừa gọi: “Ba ơi, đừng bỏ con…”
Tiếng khóc của ba mẹ con khiến Tạ Quân Diêu như muốn nổ tung đầu, sắc mặt u ám khó coi.
Đám đông xung quanh cuối cùng cũng hiểu chuyện đang xảy ra.
Mỗi người một câu, ai nấy đều phẫn nộ, chẳng thèm giữ ý:
“Đại đội trưởng Tạ bình thường có vẻ đàng hoàng lắm, sao lại ra chuyện như chứ…”
“Tôi cứ tưởng hai người họ là vợ chồng thật, ai ngờ lại là… loại quan hệ mờ ám.”
Giữa những tiếng thì thầm chỉ trích đó, chị dâu cũng bắt đầu hoảng loạn, vội : “Không, không phải đâu! Bọn tôi không có gì cả… Quân Diêu, mau giải thích với mọi người đi!”
Tạ Quân Diêu dù gì cũng từng trải, lập tức thẳng lưng, quay sang đám đông giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm. Tôi và Liên Chi thật sự không phải vợ chồng. Cô ấy là vợ của trai tôi. Hai đứa nhỏ cũng là con của ấy. Anh tôi đã hy sinh cách đây tám năm.”
“Trước khi mất, ấy gửi gắm vợ con cho tôi. Tôi chỉ vì muốn hoàn thành di nguyện của ấy nên mới đưa họ theo bên mình. Tôi chưa từng tôi và Liên Chi là vợ chồng. Tôi có thể đảm bảo với tổ chức, giữa tôi và Thẩm Liên Chi không hề vượt ranh giới.”
Lời này vừa ra, hiện trường lập tức yên lặng.
Ai cũng có lòng tôn kính với liệt sĩ, nên ngay lập tức đổi thái độ.
Tạ Quân Diêu từ “gã đàn ông tệ bạc” bỗng trở thành “người hùng sống vì nghĩa”.
Vì di nguyện của trai, nguyện để con ruột mình chịu thiệt thòi, nuôi con của liệt sĩ – thật vĩ đại và cao cả.
Chị dâu mắt đỏ hoe, phối hợp thêm: “Tôi và Quân Diêu thật sự không có gì hết. Ở nhà chúng tôi còn ngủ riêng phòng. Nếu ai không tin, có thể đến tận nhà tôi kiểm tra.”
Hai người một tung một hứng, tôi lại biến thành người phụ nữ vô lý, bịa chuyện, vu khống cho cảm “trong sáng” của họ.
Có người còn đến khuyên tôi:
“Đại đội trưởng Tạ sắp đề bạt rồi. Nếu còn ấy, thì đừng chuyện ở đây nữa. Con của liệt sĩ, đáng chăm lo.”
Chị dâu biết khóc, tôi cũng khóc.
“Con liệt sĩ đúng là cần chăm sóc. Nhưng con tôi thì không sao? Chị dâu, lúc tôi mất, tôi nhớ nhà nước có cấp cho chị một công việc, một căn nhà ở thành phố và tiền trợ cấp. Nhưng chị bán nhà, bỏ việc, lấy tiền tiêu hết rồi còn giữ luôn cả tiền trợ cấp của Tạ Quân Diêu!”
“Mẹ con tôi sống ở quê mấy năm trời, không thấy một xu gửi về. Tôi không nhất thiết phải sống ở đây, thật sự chúng tôi không thể sống nổi nữa.”
“Năm nay lũ lụt, cả làng mất mùa, đến đất sét trên núi cũng bị đào lên mà ăn, người người phải đi bán máu.”
Tôi kéo tay áo, để lộ cánh tay.
“Em không muốn bán máu nữa rồi… Anh thương đi, để mẹ con em ở lại.”
Cánh tay tôi đầy vết bầm tím và lỗ kim – dấu vết của những lần truyền máu.
Cảnh tượng đó khiến đám đông đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Ai cũng xuất thân nhà nông, biết rằng không có lương thực thì sống cũng chẳng nổi.
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra: con của chị dâu mặc toàn vải tốt, sạch sẽ.
Còn con tôi thì rách rưới, áo mỏng không che nổi gió, tay chân đầy vết nứt và phồng rộp do lạnh.
“Trời ơi… một người phụ nữ mà dắt hai đứa con sống ở quê như thế sao trụ nổi?”
“Nhà nước trợ cấp nhiều như , mà còn đi chiếm cả phần người khác, sống trên tiền của người ta, thì không đúng rồi.”
Tạ Quân Diêu thấy những dấu kim trên tay tôi, ánh mắt cuối cùng cũng hiện lên chút hối hận.
Anh ta biết tôi sống khổ, không ngờ đã đến mức phải bán máu để nuôi con.
“Giang Tuyết, … …”
Tạ Quân Diêu ấp úng, không thành lời.
Đúng lúc đó, một người mặc quân phục bước vào bệnh viện.
Tất cả mọi người lập tức im bặt.
Tôi nghe thấy có người nhỏ giọng: “Trung đoàn trưởng tới rồi.”
Tôi ngẩng đầu , một người đàn ông cao lớn từ phía xa đi tới.
Tạ Quân Diêu lập tức căng cứng cả người, vội vàng chạy lại chào theo điều lệnh: “Chào trung đoàn trưởng!”
Ánh mắt của người đàn ông đó quét một vòng khắp hiện trường: “Sao lại thành ra thế này?”
Tạ Quân Diêu luống cuống: “Là tôi xử lý không đúng… Xin thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ lập tức giải quyết ổn thỏa.”
“Cậu định giải quyết thế nào?” Trung đoàn trưởng đột nhiên giận dữ: “Lại đuổi mẹ con ấy về quê à?”
Mặt Tạ Quân Diêu lập tức tái xanh.
Rõ ràng trung đoàn trưởng đã trúng tim đen của ta.
Giọng trung đoàn trưởng vang lớn hơn: “Tạ Quân Diêu! Trường quân đội dạy cậu như thế sao? Bỏ vợ bỏ con mình, rồi đưa vợ con người khác theo để hưởng phúc?”
Tạ Quân Diêu đứng nghiêm, những lời kia như cái tát giáng thẳng vào mặt, vẫn cố gắng biện hộ: “Trung đoàn trưởng, trai tôi là liệt sĩ… Tôi đã hứa với ấy—”
“Con liệt sĩ, nhà nước cũng sẽ chăm lo. Chúng không chịu thiệt đâu. Nếu không phải vợ cậu đến đây ầm lên, toàn quân khu vẫn còn tưởng Thẩm Liên Chi là vợ cậu. Cậu miệng thì không có gì, lại sống y như vợ chồng thật sự. Cậu còn xem kỷ luật quân đội ra gì nữa?”
Một câu này khiến mặt mũi Tạ Quân Diêu đỏ bừng, không nên lời.
Trung đoàn trưởng đi tới đỡ tôi đứng dậy: “Đồng chí, chuyện của trên đường tới đây tôi đã nghe rồi. Tôi là trung đoàn trưởng, có thể chủ cho . Bây giờ muốn gì, tôi đều có thể giúp.”
Đến lúc này, tôi cuối cùng cũng thấy chút hy vọng.
Tôi cắn môi, rồi lên tiếng: “Trung đoàn trưởng, tôi muốn ly hôn với Tạ Quân Diêu.”
Câu ấy khiến mọi người sửng sốt.
Vì ban nãy tôi còn quỳ gối cầu xin quay về, giờ lại hoàn toàn thay đổi.
Tạ Quân Diêu cau mày: “Giang Tuyết, em gì cơ?”
Tôi thẳng vào ta: “Tạ Quân Diêu, tôi muốn ly hôn. Ngần ấy năm qua tôi luôn lấy trung tâm. Anh không cho mẹ con tôi đến tìm, tôi liền không đi. Anh không gửi tiền, tôi đi bán máu nuôi con.”
“Nhưng bây giờ tôi không muốn sống như nữa. Tôi thà một mình nuôi con, còn hơn sống với một người chồng trong lòng toàn là người khác.”
“Không phải …” Tạ Quân Diêu vội vàng nắm tay tôi: “Không phải như em nghĩ đâu, có hiểu lầm ở đây, mình chuyện đã—”
“Không còn gì để cả.” Tôi rút tay về, kiên quyết với trung đoàn trưởng: “Tôi muốn ly hôn với Tạ Quân Diêu. Mong trung đoàn trưởng chấp thuận.”
Tôi tưởng có trung đoàn trưởng giúp đỡ, chuyện ly hôn sẽ dễ dàng.
Không ngờ Tạ Quân Diêu lại nhất quyết không chịu ký. Ai khuyên cũng vô ích.
Bạn thấy sao?