Ăn cơm xong, chị dâu dẫn hai đứa con tôi đi tắm.
Tạ Quân Diêu do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Giang Tuyết, khi nào em về lại quê?”
Tôi liếc ta: “Tôi không về nữa.”
“Cái gì?”
Chị dâu đang cầm chậu nước, nghe xong thì tay run lên, cái chậu rơi xuống đất phát ra tiếng lớn.
Rất nhanh sau đó, chị ấy cúi xuống nhặt lên rồi bước nhanh ra ngoài.
Tạ Quân Diêu bóng lưng chị dâu, rõ ràng có chút lo lắng, quay lại với tôi: “Không về nữa? Giang Tuyết, em đừng bướng bỉnh như . Trước kia mình đã thỏa thuận là—”
“Tạ Quân Diêu, năm nay quê bị lũ lớn, lương thực ăn đã hết sạch. Cả cửa nhà cũng bị đốt củi rồi.” Tôi thẳng, “Tôi không nuôi nổi hai đứa con. Anh bảo chúng tôi quay về là muốn chúng tôi chết đói à?”
Tạ Quân Diêu nhíu mày: “Không nuôi nổi? Mỗi tháng đều gửi phiếu lương thực cho em, sao lại không nuôi nổi?”
Nghe tôi cũng ngẩn người: “Anh gửi phiếu lương thực cho tôi hồi nào?”
“Anh gửi trợ cấp và phiếu lương thực cho em mỗi tháng mà.”
Vừa , ta như sực nhớ ra điều gì.
Sải bước vào phòng tắm, gọi chị dâu vào thư phòng.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của chị dâu vọng ra.
Lúc chị ấy bước ra, mắt đã đỏ hoe.
Tạ Quân Diêu lúng túng, giải thích với tôi: Anh ta giao toàn bộ tiền trợ cấp và phiếu lương thực cho chị dâu giữ, còn dặn chị mỗi tháng gửi cho tôi một nửa. Nhưng chị dâu… quên mất.
“Quên?” Tôi khẩy, tức đến run người. “Quên một tháng tôi còn tin. Ba năm không gửi một xu, mà chị ấy lại không quên ăn cơm đấy.”
Giọng tôi Tạ Quân Diêu không vui: “Giang Tuyết, em đừng . Chị dâu lo liệu cả nhà, cũng đâu dễ dàng gì. Chị ấy chi tiêu hằng ngày tốn hơn tưởng. Chị ấy không đi , hai đứa nhỏ lại đang tuổi lớn, chị ấy có tham thì cũng là vì gia đình này.”
Tôi không nhịn nổi nữa: “Con chị ấy lớn, chẳng lẽ con tôi không lớn à? Tôi nhớ lúc trai mất, nhà nước có hỗ trợ một khoản lớn. Cảm thấy không đủ, sao chị ấy không lấy ra mà bù vào?”
Tạ Quân Diêu giận dữ: “Em đừng vô lý! Đó là tiền trai đổi bằng mạng sống, sao em lại dám nghĩ tới?”
Câu đó khiến tôi chết lặng.
Tôi không biết nên khóc hay nên .
Có lẽ thấy tôi im lặng, sắc mặt khó coi, Tạ Quân Diêu bước lại ôm lấy tôi: “Tuyết Tuyết, biết em tủi thân. Em yên tâm, sau này tự tay gửi tiền cho em, không để ai xen vào nữa. Giờ em đã đến rồi, cứ ở lại đây vài ngày. Anh rất nhớ em và các con.”
Anh ta miệng nhớ tôi, nhớ con.
Nhưng tối hôm đó, vẫn sang phòng chị dâu dỗ dành xong mới quay về phòng mình.
Vừa về, ta đã không chờ nổi mà cởi áo tôi.
Còn chưa cởi một nửa, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hét thảm.
Chúng tôi chạy ra, thấy Tạ Quả ngã lăn trên đất, khóc thét, máu đầy mặt.
Con trai tôi đứng bên cạnh, hoảng loạn không biết gì.
Chị dâu chạy đến bế con lên: “Quả Quả, sao con?”
Tạ Quả chỉ vào con trai tôi: “Là ấy đánh con!”
Tạ Dao thấy liền xông tới đẩy mạnh con trai tôi một cái: “Đồ con hoang! Ai cho mày đánh em tao!”
Tạ Quân Diêu lập tức sầm mặt.
Con trai tôi quay sang tôi, nước mắt rưng rưng: “Mẹ, con không đánh cậu ấy. Là cậu ấy tự ngã, trầy da thôi.”
Chị dâu đứng dậy, ôm con định đi: “Tôi đưa thằng bé đến bệnh viện trước.”
Tạ Quân Diêu phản xạ chạy theo: “Anh đi với em.”
Chị dâu né tay ta ra, giọng lạnh nhạt: “Anh lo xử lý chuyện nhà trước đi.”
Chị ấy vừa rời đi, vẻ thất vọng trên mặt Tạ Quân Diêu hoàn toàn không giấu .
Anh ta bước đến trước mặt con trai tôi, giơ tay tát thẳng một cái: “Tạ Phi Dương! Ai cho con bắt nạt em trai con?”
Con trai tôi ôm má, giọng nghẹn lại: “Con không có.”
Nó kể, là do Tạ Quả chê nó bẩn, không cho ngủ trên giường, nên đành nằm dưới đất. Tạ Quả quên mất chuyện đó, nửa đêm đi tè không để ý nên ngã xuống đất, trầy mặt.
Tạ Quân Diêu không tin, giơ tay định đánh tiếp:“Còn dám dối!”
Tôi kịp thời nắm lấy tay ta: “Tạ Quân Diêu, con trai tôi không dối.”
Anh ta tôi một cái, thở hắt ra vài lần, rồi đột nhiên : “Giang Tuyết, dẫn con rời khỏi đây đi.”
Tôi sững người: “Bây giờ sao?”
“Đúng! Bây giờ!” Anh ta cau có vò đầu, giọng không kiên nhẫn: “Mới tới chưa nửa ngày mà đã khiến cả nhà rối tung. Cô không phải muốn tiền sao? Về trước đi, tháng sau có trợ cấp tôi sẽ gửi cho .”
Nói xong, ta vào phòng, ném ra cái túi rách ba mẹ con tôi mang theo.
Động tác thô lỗ không thể tả.
Ném xong, không thèm ngoái đầu lại, vội vàng rời khỏi nhà.
Chín phần mười là đi tìm chị dâu.
Cửa lớn mở toang, gió lạnh ào ào táp vào mẹ con tôi.
Hai đứa trẻ òa khóc.
“Mẹ ơi, là con sai rồi… con đi xin lỗi Quả Quả nhé… như bố sẽ không giận nữa…”
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Dù biết Tạ Quân Diêu đã chẳng còn mẹ con tôi. Dù biết ta để hết lòng dạ ở chỗ chị dâu.
Tôi vẫn từng có chút hy vọng.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Tôi xách túi lên, dẫn hai đứa con rời khỏi đó.
Con trai hỏi tôi: “Mẹ ơi, mình về nhà hả mẹ?”
Tôi lắc đầu.
Dẫn bọn trẻ đến bệnh viện.
Dù là nửa đêm, khu cấp cứu vẫn đông người.
Khi chúng tôi đến nơi, vết thương trên mặt Tạ Quả đã xử lý xong.
Tạ Quân Diêu đang ôm nó, cả nhà bốn người vui vẻ.
Tôi dắt hai đứa con bước đến.
Thấy chúng tôi, Tạ Quân Diêu lập tức hoảng lên: “Sao các người còn đuổi theo tới đây? Mau đi đi! Đừng để người khác thấy!”
Như thể chúng tôi là tai họa gì ghê gớm lắm.
Chị dâu thì vẫn bình thản, mỉm với tôi: “Giang Tuyết, vết thương của Quả Quả không nghiêm trọng đâu, đừng lo nữa. Về nghỉ ngơi đi.”
Trong nụ dịu dàng của chị ấy, tôi bất ngờ quỳ xuống, kéo theo hai đứa con cùng quỳ theo.
“Chị dâu, tôi xin chị! Trả chồng lại cho tôi đi, cho mẹ con tôi một con đường sống!”
Tiếng tôi gào lên, cùng cú quỳ đó, khiến Tạ Quân Diêu và chị dâu đều chết lặng.
Xung quanh im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Không ít người nhận ra Tạ Quân Diêu, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Không phải đó là đại đội trưởng với vợ ấy sao? Người đang quỳ là ai ?”
“Cô ta ‘chồng mình’, chẳng lẽ đại đội trưởng và bà vợ kia không phải là vợ chồng thật sự?”
Những lời xầm xì lọt vào tai Tạ Quân Diêu khiến mặt ta trắng bệch, vội vàng cúi xuống muốn kéo tôi dậy.
Nhưng tôi đã quỳ gối chặt xuống đất, không hề nhúc nhích.
Bạn thấy sao?