Mấy cậu thân của liền trêu chọc:
“Đi đón chị dâu về đấy hả?”
Không ít học về phía tôi, ánh mắt đầy thắc mắc.
Cố Viêm không hề liếc tôi lấy một lần,Anh búng tay một cái,Cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào và Bạch Đồng Đồng,Không biết lấy từ đâu ra một bó hồng thật lớn,Ngay sau đó, một nhân viên kéo đàn violin bước vào,Âm nhạc du dương vang lên,Cố Viêm quỳ một gối xuống,Tỏ đầy :
“Đồng Đồng, lần đầu tiên thấy em, mới biết thế nào là rung thật sự. Em đồng ý nhé?”
Bạch Đồng Đồng hai tay che miệng,Nước mắt rưng rưng :“Em đồng ý!”
Trái tim tôi như bị xé toạc thành một lỗ lớn,Chỉ còn lại nỗi đau trống rỗng, lạnh lẽo.
Mấy người học bắt đầu xì xào bàn tán:
“Nghe buổi họp lớp hôm nay là do Cố Viêm đặc biệt tổ chức đấy, còn đặt gói cao cấp nhất, chỉ để tạo bất ngờ cho Bạch Đồng Đồng.”
“Bó hoa đó tận 999 bông hồng cơ mà, lại còn là hoa nhập khẩu hiếm từ Ecuador, vận chuyển bằng đường hàng không đấy.”
“Trời ơi, Cố Viêm đối xử với Bạch Đồng Đồng quá chân thành rồi, đúng là đích thực! Thế còn Trịnh Vãn Tinh thì sao? Cô ấy là gì chứ?”
“Ai mà biết, chắc là tự mình đa thôi.”
“Ha ha, mồm cậu đúng là độc!”
Tháng trước, vào sinh nhật tôi,Cố Viêm chỉ tặng tôi một bông hồng,Dẫn tôi đi ăn lẩu cay bình dân,Anh dạo này túng tiền, mong tôi đừng chê món quà nhỏ.
So với những năm trước, khi luôn chuẩn bị quà và bất ngờ chu đáo, thì sinh nhật năm nay thật sự có phần giản đơn.
Nhưng khi thấy bông hoa ấy,Tôi đã tưởng đó là tín hiệu ngầm gửi cho tôi,Lòng tràn đầy ngọt ngào và hy vọng.
Giờ thì tôi đã hiểu ra,Cái gọi là “túng tiền” của ,Chỉ là vì đã dành hết tâm tư và tiền bạc
Cho buổi tối hôm nay.
Trong tiếng reo hò và chúc mừng của cả lớp,Cố Viêm và Bạch Đồng Đồng ngọt ngào ôm nhau, hôn nhau.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng bao.
【Nữ phụ đau chưa? Cứ tưởng nam chính thích mình, hóa ra chỉ là một trò .】
【Đúng rồi đó, từ sau cú sốc này nữ phụ sa sút không phanh, học hành cũng buông bỏ, chỉ muốn níu kéo nam chính quay về.】
【Không hiểu tác giả nghĩ gì luôn, nữ phụ vốn là học bá, định hướng rõ ràng, sao có thể vì một kẻ thay lòng mà từ bỏ tất cả chứ?】
Tôi ngồi trong nhà vệ sinh,Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi,Sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến ?
Mẹ tôi và mẹ Cố Viêm là thân,Ba chúng tôi cũng cùng một chỗ.
Trong một lần tai nạn,Ba tôi đã hy sinh để cứu ba của Cố Viêm.
Tôi và mẹ chưa từng trách họ.
Gia đình Cố Viêm cũng luôn biết ơn và chăm sóc chúng tôi.
Sau đó, ba trúng số,Rồi đầu tư đúng một lần,Cả nhà từ đó bước chân vào giới nhà giàu.
Họ từng muốn đưa tiền cho mẹ tôi,Nhưng mẹ tôi không nhận,Bà với tôi:
“Ba con cứu ba thằng bé là vì ông ấy tốt bụng, giúp bè hoạn nạn, không phải để đòi báo đáp.”
Mỗi ngày mẹ dậy từ sáng sớm để bán đồ ăn sáng,Cực khổ nuôi tôi khôn lớn,Yêu cầu lớn nhất của mẹ là tôi phải đỗ vào một trường đại học tốt.
“Tinh Tinh à, con phải thành tài, đậu đại học tốt, ba con trên trời mới có thể yên lòng.”
Tôi luôn cố gắng học hết sức,Kết quả học tập cũng luôn nằm trong top đầu.
Có lúc trong lớp có người chế giễu mẹ tôi là người bán đồ ăn sáng,Chính Cố Viêm đã đứng ra bảo vệ tôi.
Anh ấy luôn giữ lời, sẽ bảo vệ tôi.
Còn tôi thì giúp học từ vị trí đội sổ,Lên đến nhóm khá trong lớp.
Mỗi lần tôi kèm bài cho ,Ánh mắt tôi luôn lấp lánh như ánh sao,Anh còn thường ghé sát tai tôi thì thầm:
“Sau này chúng ta vào cùng một trường đại học nhé, sẽ tiếp tục chăm sóc em, không?”
Hơi thở của chàng trai mang mùi cỏ non phả qua má, tim tôi đập thình thịch.
Tôi không kiềm mà nghĩ,Phải chăng cũng thích tôi?
Trong suốt những năm tháng vùi đầu học hành,Cố Viêm và việc học đều quan trọng với tôi như nhau,Đến mức tôi chẳng còn phân biệt đâu mới là điều tôi thật sự khao khát.
Nhưng dòng bình luận rằng,Tôi sẽ vì ,Mà từ bỏ việc học,Từ bỏ cả kỳ vọng của mẹ mình.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đầu óc mơ hồ,Vừa rẽ qua một góc hành lang đã nghe thấy tiếng người hỏi Cố Viêm:
“Anh Viêm ghê thật đấy! Thật sự cưa đổ Bạch Đồng Đồng luôn rồi! Nhưng không phải từng hứa với Trịnh Vãn Tinh sẽ thi vào trường ở Bắc Thành à? Giờ lại quay sang với Bạch Đồng Đồng là sẽ vào Nam Thành?”
“Thì chỉ với Trịnh Vãn Tinh thôi, con bé đó suốt ngày bám lấy , phiền chết đi , sao có thể học cùng trường chứ?”
“Nhưng mà nên rõ với ấy chứ? Giấu như thế không ổn đâu.”
“Gọi là giấu gì chứ, tụi là thanh mai trúc mã, trêu chút cũng không à? Cậu đứng về phía ai ?”
“Được rồi rồi, chỉ mong sau này đừng hối hận.”
Cố Viêm bỗng cao giọng:
“Hối hận? Anh có gì mà phải hối hận? Chỉ sợ mấy cậu nhiều chuyện cho Trịnh Vãn Tinh biết thôi, nếu ấy mà đổi nguyện vọng học cùng trường với , lúc đó không chỉ thêm rắc rối, quan trọng nhất là Đồng Đồng giận thì mới thật sự đau đầu đấy! Anh không muốn vì ta mà ảnh hưởng đến cảm với Đồng Đồng đâu!”
Tiếng bước chân xa dần.
Còn tôi thì như mất hết sức lực.
Lẽ ra tôi không nên tiếp tục mơ tưởng gì nữa.
4
Tôi như tự tra tấn bản thân mà ngồi lại vào chỗ,Nhìn Cố Viêm và Bạch Đồng Đồng tay trong tay đi khắp các bàn chúc rượu như vợ chồng mới cưới.
Khi đến bàn tôi,Cố Viêm còn đổi cho tôi một ly rượu lớn.
“Vãn Tinh, thật ra thì và Đồng Đồng đến với nhau, phải cảm ơn em đấy. Em nể mặt một chút, uống cạn ly này đi.”
Nếu là trước đây,Tôi chắc chắn không hiểu nổi câu đó.
Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi,Anh dùng nguyện vọng thi đại học của tôi để đổi lấy một màn tỏ thành công.
Tất cả học trong lớp đều có mặt ở đây,
Tôi không muốn ra cảnh khó xử.
“Tôi không biết uống rượu, xin phép dùng trà thay rượu chúc hai người.”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Cố Viêm lại nhíu mày,Bất ngờ nắm lấy tay tôi:
“Vãn Tinh, đều là học cả mà, đừng mất mặt thế chứ. Em sợ dì biết sẽ không vui sao? Bọn mình đều trưởng thành rồi, uống tí rượu thì có gì đâu? Lát nữa sẽ giải thích với dì, em cứ yên tâm mà uống đi.”
Bạch Đồng Đồng đứng bên cạnh, tay của Cố Viêm,
Ánh mắt thoáng qua một tia không vui.
Cô ta nở nụ ,
“Chị Vãn Tinh không muốn uống, chẳng phải là vì trong lòng vẫn chưa buông Viêm sao?”
“Anh Viêm cũng thật là, đừng ép chị Vãn Tinh nữa. Anh là trai thẳng, sao hiểu tâm tư con chứ.”
Bạn thấy sao?