Tôi Không Muốn Anh [...] – Chương 4

10

Tôi xông lên, mạnh tay gạt Cố Yến sang một bên, lặp lại với vẻ khinh bỉ:

“Cậu lấy tư cách gì để quản tôi?”

Nhìn thấy vết thương trên mặt Tống Vũ, một cơn giận vô cớ bùng lên trong lồng ngực tôi.

Buổi chiều vốn dĩ có thể học thêm vài bài, giờ thì bị hỏng hoàn toàn.

Có lẽ ánh mắt tôi Cố Yến lạnh lẽo quá mức,

Nên cậu ấy bỗng chốc như con thú bị thương, hoàn toàn suy sụp.

Cố Yến không thể tin nổi, tôi với ánh mắt hoảng loạn, giọng khàn đặc:

“Thư Nguyệt, cậu… cậu vừa gì?”

Tôi ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt từ cơ thể cậu ấy, theo bản năng lùi lại một bước:

“Tôi muốn kết với ai, đương với ai… hình như—

“—chẳng liên quan gì đến cậu cả.”

Tôi lạnh nhạt Cố Yến.

Lâu rồi không gặp,

Mối quan hệ từng thân thiết khăng khít giữa chúng tôi, giờ đã trở thành đối đầu căng thẳng.

Khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, rằng Cố Yến đang ở trong phòng thiết bị cùng Tịch Dao định gì,

Thì chút hy vọng cuối cùng trong tôi cũng hoàn toàn tan biến.

Tôi kéo Tống Vũ lại, mặt vẫn còn đỏ, nhẹ giọng “xin lỗi”.

Rồi thở dài:“Chuyện là do tôi ra, để tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Tống Vũ tôi, ánh mắt rạng rỡ như vừa trúng số,Há miệng mấp máy mãi mà không thành lời.

“Thư Nguyệt!”

Cố Yến thấy , vội vàng lên tiếng:“Cậu có thể giận tớ, không thể tự hạ thấp bản thân như thế!”

Chữ “hạ thấp” vừa thốt ra khỏi miệng,Toàn thân tôi chấn .

Tôi không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng buông một chữ:“Cút.”

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.

Không ngờ, Tịch Dao – từ nãy đến giờ vẫn im lặng – đột nhiên nổi giận:

“Lâm Thư Nguyệt!”

Cô ta chạy tới, kéo tay tôi, bĩu môi :“Cố Yến cũng là có lòng tốt, sợ cậu bị người khác lừa…

“Nếu không phải vì nghĩa thanh mai trúc mã, cậu ấy thèm quan tâm đến cậu chắc?

“Thôi rồi, tôi biết cậu còn có cảm với Cố Yến, cậu ấy bây giờ thích tôi.

“Cậu không thể vì muốn sự với chúng tôi mà cố đồng ý lời tỏ của người khác chỉ để thu hút sự ý của Cố Yến…”

Bước chân tôi khựng lại.

Đột nhiên cảm thấy ngôn từ trên đời này thật yếu ớt và vô nghĩa.

Thôi .

Tôi lắc đầu, hất tay ta ra—

Không ngờ Tịch Dao đứng không vững,Trượt chân ngã thẳng xuống hồ nước phía sau.

11

Hồ nước trong trường không sâu.

Tịch Dao vùng vẫy vài cái,Rồi Cố Yến nhảy xuống cứu lên.

Những giọt nước bám dính từ mái tóc ướt nhỏ xuống không ngừng,

Chiếc váy ngắn dính chặt vào đùi.

Cô ta khóc lặng lẽ, cúi đầu không một lời.

ồn ào hoạt bát lúc nào, giờ im lặng đến lạ.

Còn Cố Yến, ánh mắt tràn đầy xót xa.

Cẩn thận ôm chặt lấy ta vào lòng.

Tôi bình tĩnh đứng tất cả.

Trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

“Lâm Thư Nguyệt.” – Cố Yến bế Tịch Dao lên, ánh mắt tôi như một người xa lạ.

Giọng cậu ấy rất nhẹ:

“Tịch Dao tuy có hơi vô tư, ấy chưa bao giờ tổn thương cậu.

“Các cậu đều là con , sao cậu có thể đối xử như ?”

Không đợi tôi mở miệng,

Cố Yến đã quay lưng ôm Tịch Dao rời đi.

12

Vụ cãi vã khi nãy cộng thêm chuyện có người rơi xuống nước,

Đã thu hút không ít người vây quanh.

Những người thân thiết với tôi ngày thường bước lên an ủi:

“Thư Nguyệt, cậu đừng buồn nữa… Tịch Dao rõ ràng là một con nhỏ tâm cơ!

“Biết rõ cậu với Cố Yến là thanh mai trúc mã, cảm sâu đậm, mà vẫn cố giở đủ trò để quyến rũ cậu ấy…

“Đúng rồi, trước đây ta còn cố nhốt cậu trong nhà vệ sinh rồi dội cả xô nước thối lên người cậu chỉ để ở riêng với Cố Yến…

“Chỉ có cậu là hiền lành, sợ Cố Yến tổn thương nên mới giấu mọi chuyện.

“Hừ! Tớ thấy ta rơi xuống nước là đáng đời! Gọi là hoa khôi á? Đúng là trò !”

Tôi gượng gạo cong môi khổ,Đau lòng đến mức không nên lời.

Không biết có phải câu cuối của tôi quá lớn không,Mà ở phía xa, bước chân Cố Yến đột ngột dừng lại.

Vài giây sau,Cậu ấy đột nhiên đặt Tịch Dao xuống.

Sải bước quay lại.

Tôi bóng dáng cậu ấy ngày một đến gần, trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng mơ hồ.

Chúng tôi quen nhau bao nhiêu năm như , Cố Yến hẳn phải hiểu con người tôi.

Cậu ấy sẽ nhận ra tôi không phải loại người như .

Cậu ấy sẽ xin lỗi.

Tôi đứng thẳng người, cố tỏ ra bình tĩnh—

【Chát!】

Một cái tát vang dội.

Ánh mắt Cố Yến ngập tràn thất vọng, cậu ấy hạ tay xuống:

“Lâm Thư Nguyệt.

“Tớ không ngờ cậu lại là loại người như thế.

“Tịch Dao là dũng cảm, rực rỡ, ai thì theo đuổi, điều đó sai à?

“Tớ từ khi nào trở thành món đồ của cậu ?”

Má tôi rát buốt.

Tôi ngây người cậu ấy.

Cố Yến đảo mắt quanh, giọng đầy cảnh cáo:

“Cả các cậu nữa, Tịch Dao chưa từng bất kỳ ai trong số các cậu!

“Một đám người bắt nạt một , thấy vẻ vang lắm à?”

Cố Yến ngày thường lạnh như băng, nay bỗng nổi giận,Khiến mấy người bên cạnh tôi đỏ mặt, không ai dám lên tiếng.

Tôi tiến lên một bước, giơ tay lên,Dốc toàn bộ sức lực tát mạnh vào mặt Cố Yến:

“Cút.”

Tôi hét lên như muốn xé nát cổ họng:

“Cố Yến, cậu cút cho tôi!

“Dắt của cậu biến thật xa khỏi tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...