4
Cố Yến và mẹ chuyển đến đây vào năm tôi mười tuổi.
Cậu ấy là một cậu bé có gương mặt thanh tú tính cách lại lập, lạnh lùng.
Bị mọi người xung quanh xa lánh, cậu ấy càng trở nên lặng lẽ hơn.
Chỉ có tôi là bị thu hút bởi gương mặt đẹp đẽ đó.
Ngày nào cũng chạy sang nhà Cố Yến rủ chơi, không biết chán.
Có lần cậu ấy bị bắt nạt, tôi cũng không hiểu sao mình lại có đủ can đảm,
Liều mạng xông ra ngăn đám đầu gấu, dùng chai thủy tinh vỡ đánh vào mặt chúng.
Từ đó, sau lưng tôi có một vết sẹo lớn.
Cũng từ lần đó trở đi,
Cố Yến dần dần mở lòng với tôi.
Bên ngoài thì lạnh lùng, với tôi thì luôn nhẹ nhàng và dịu dàng nhất.
Đây là lần đầu tiên, cậu ấy hung dữ với tôi như .
Tôi đứng sững tại chỗ, giọng run rẩy:
“Cố Yến, cậu… cậu vừa gì?”
5
Cố Yến thấy tôi rơi nước mắt,
Khẽ cau mày.
Rồi khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Cậu ấy thở ra một hơi.
Không lời nào, bắt đầu thu dọn sách vở.
Sau khi dọn sạch mặt bàn, Cố Yến chạm nhẹ vào khuỷu tay Tịch Dao:
“Đi không?”
Chưa đợi Tịch Dao kịp phản ứng, cậu ấy đã đeo cặp lên vai,
Tự ý ngồi xuống chiếc ghế cạnh chỗ ngồi của Tịch Dao.
Vài giây sau, Tịch Dao như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hớn hở reo lên một tiếng, rồi lon ton quay lại bàn mình.
Trước khi đi, ta còn cố nhướng mày, không che giấu sự khiêu khích:
“Xin lỗi nhé, bé thanh mai~
Hôm nay hình như Cố… thích ngồi cạnh tớ hơn đó~”
Giọng không nhỏ chút nào.
Cố Yến cũng chắc chắn nghe thấy.
Nhưng cậu ấy chỉ thản nhiên,
Lặng im ngắm mái tóc dài của Tịch Dao đang bay bay trong gió.
6
Tôi ngồi xuống, chiếc bàn bên cạnh trống trơn.
Trong lòng như có thứ gì đó vỡ vụn.
Mấy người lại gần an ủi tôi:
“Nguyệt Nguyệt à, không sao đâu, hai người bên nhau bao nhiêu năm rồi mà, có thể là…
“Có thể là Cố Yến chỉ thấy ta đáng thương quá nên…”
Tôi theo ánh mắt của mọi người.
Thấy Tịch Dao đang không không rằng, tự tay đeo sợi dây buộc tóc của mình vào cổ tay Cố Yến.
Cố Yến sững người vài giây,Rồi nhẹ nhàng cong môi, khẽ mỉm .
“Vậy nên… Cố Yến chắc là vẫn thích cậu nhất… đúng không…”
Tôi bè, gượng cay đắng:
“Tớ không sao đâu.”
Cả ngày hôm đó, tôi như người mất hồn.
Ánh mắt cứ vô thức liếc về phía Tịch Dao đang ríu rít bên cạnh Cố Yến.
Cho đến khi tan học.
Tôi quyết định sẽ chuyện thẳng thắn với Cố Yến.
Thế khi tôi còn chưa kịp bước ra khỏi cầu thang,Thì đã nghe thấy giọng của Cố Yến (của tương lai) bật , hỏi:
“Sao rồi?
Tịch Dao, có phải thú vị hơn Lâm Thư Nguyệt nhiều không?”
Tôi nép người sau góc tường.
Ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Nửa phút sau,Cố Yến khẽ “ừ” một tiếng, nhẹ giọng :
“Cô ấy mới mẻ, rất thú vị.
Hoàn toàn… không giống Lâm Thư Nguyệt chút nào.”
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn tin rằng—Trái tim tan vỡ thật sự có âm thanh.
Bạn thấy sao?