Tôi Không Làm Thế [...] – Chương 2

Mặc dù chỉ là một thế thân, Thẩm Kiều đối với tôi cũng không phải tệ bạc, thường xuyên tặng tôi chút kim cương châu báu.

 

Huống chi sợi dây chuyền này đối với tôi mà có hàm nghĩa đặc thù, là sợi dây chuyền cuối cùng mẹ thiết kế trước khi nhà tôi sản.

 

Tôi cũng tưởng là tặng cho tôi.

 

, khi bà ngoại mỉm và đeo nó cho tôi, tôi đã không từ chối.

 

Nhưng chờ bà nội xoay người, Thẩm Kiều lập tức cho tôi một cái tát.

 

Vì không có phòng bị nên tôi lập tức ngã xuống đất.

 

Tôi chưa từng thấy Thẩm Kiều tức giận như .

 

"Đeo cái vòng cổ này, mà cũng xứng!"

 

……

Tôi biết mình chỉ là người thay thế.

 

Lúc học chính quy, cho dù cả ngày tôi chỉ lo việc kiếm tiền trả học phí, cũng đã nghe qua câu chuyện giữa hai người bọn họ.

 

Cuối cùng, câu chuyện của họ kết thúc khi Ôn Thần Tự ra nước ngoài, Thẩm Kiều phải ở lại trong nước để kế thừa gia nghiệp.

 

Nhưng tượng đất còn có ba phần tâm huyết.

 

Thẩm Kiều cũng quá đáng, bị phạm nghiêm trọng nhân phẩm cũng không tuân thủ hiệp nghị.

 

Nhưng nghĩ đến nợ nần, tôi vẫn nhịn xuống. Chỉ có thể an ủi chính mình, nhà tư bản nào có dễ hầu hạ.

 

(3)

 

"Đây là Đỗ Nhiễm phải không?"

 

Ôn Thần Tự mỉm tôi, khoác cánh tay Thẩm Kiều lên, đầu dựa vào người , nghiêng đầu tôi, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

 

"Thật trùng hợp, bộ dạng thật giống tôi."

 

Nói xong ta vươn một tay ra.

 

Không phải đang ám chỉ tôi chỉ là người thay thế sao?

 

Tôi không đáp lại bàn tay đang giơ lên của ấy.

 

Sắc mặt của có chút xấu hổ, Thẩm Kiều cũng có chút mất hứng.

 

Dù sao ta cũng không còn , không cần hầu hạ, phải đi thôi.

 

Tôi kéo hành lý đang định đi, bà nội lại từ sân sau trở về.

 

"A Kiều đã về rồi."

 

Nhìn thấy tôi, trước mắt bà nội sáng ngời.

 

"A a, dắt chó đi dạo còn mang theo hành lý, lại có chủ ý gì xấu chứ?"

 

Tôi bối rối không biết thế nào để bắt đầu lừa dối người già.

 

"Nhiễm Nhiễm muốn đến nhà chơi hai ngày."

 

Thẩm Kiều xong tự nhiên đi đến đỡ bà nội.

 

"Đi chơi cũng phải mang theo bong bóng? Vậy ai chơi với ta?"

 

Bà nội thoáng qua Thẩm Kiều, giỡn đẩy tay ra.

 

Ôn Thần Tự thấy thế vội vàng tiến lên.

 

"Bà nội, cháu chào bà, bà có thể gọi cháu là Tiểu Tự. Nếu không chê, mấy ngày nay hãy để cháu chơi cùng bà."

 

Bà nội nhận lấy gậy bảo mẫu đưa tới, dùng gậy nhẹ nhàng phất về phía Ôn Thần Tự.

 

"Cô là ai? Vì sao tôi lại không chê ?"

 

Ôn Thần Tự bị mất mặt, không tiện phát tác, lộ ra ánh mắt cầu cứu Thẩm Kiều.

 

Thẩm Kiều lại không ý tới ánh mắt của , chỉ thấy biểu ủy khuất của bà nội.

 

Cha mẹ Thẩm Kiều mất sớm, là bà nội nuôi lớn hắn, cho nên bà nội là người thân quan trọng nhất của hắn. Lúc trước hai người bọn họ ở bên nhau, trong lòng Thẩm Kiều toàn bộ đều là Ôn Thần Tự.

 

Có lẽ ta chưa từng bị lạnh nhạt như . Cô ta ủy khuất gọi:

 

"A Kiều."

 

Thẩm Kiều phục hồi tinh thần lại, với ta:

 

"Bà nội với em đấy."

 

Sau đó ta dỗ bà nội về phòng nghỉ ngơi, để Ôn Thần Tự và tôi ở lại phòng khách.

 

"Cô đang đắc ý cái gì? Cô hẳn là phải rất rõ bản thân chỉ là một thế thân."

 

Tôi không để ý đến Ôn Thần Tự, kéo hành lý đi về phía cửa. Trong lòng có chút khinh bỉ gu của Thẩm Kiều.

 

"Nghe vì sợi dây chuyền này ấy còn đánh , hẳn là rất ghen tị với tôi chứ?"

 

Nghe , tôi dừng lại.

 

Gặp lại vẻ mặt ta rất đắc ý.

 

"Đâm vào chỗ đau của ?"

 

Tôi khẽ một tiếng.

 

"Cô còn không biết cái vòng cổ đang đeo này là giả?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...