Người đang nằm trong trạm xá — không phải tôi.
Người duy nhất trong làng đi xem phim tối qua và có hộ khẩu nông thôn, ngoài Lý Tuyết Nhung ra, còn ai vào đây nữa?
Dù , để chắc chắn, tôi vẫn lặng lẽ đến trạm xá xem thử hình.
Chờ đến khi trong sân yên ắng trở lại, tôi mới rón rén rời khỏi phòng chứa đồ.
Đến trạm xá, tôi nhanh chóng thấy bóng dáng Từ Quân.
Tôi liền nép mình sau hành lang, cẩn thận quan sát nhất cử nhất của ta.
Chỉ nghe y tá trưởng cất giọng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân giường 907? Hiện tại trạng bệnh nhân rất nguy kịch, toàn thân bị bỏng nặng, đường hô hấp cũng nhiễm trùng nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức…”
Chưa để y tá trưởng hết câu, Từ Quân đã vội vàng nhảy ra:
“Chào chị, tôi là người nhà của bệnh nhân. Nhưng nhà tôi không có tiền, khỏi cứu chữa nữa!”
Trái tim tôi chợt siết lại.
Ha.
May mắn thay, người nằm trong kia không phải tôi.
Nhà tôi sao mà “không có tiền”?
Tôi ở đoàn văn công, mỗi tháng lĩnh hai chục đồng. Từ Quân đi , mỗi tháng cũng kiếm hơn ba chục.
Bao năm chung sống, lương tôi đưa hết cho ta giữ.
Lý do duy nhất khiến ta như thế — là bởi trong lòng ta, tôi vốn không xứng đáng sống tiếp.
Y tá trưởng thoáng sững sờ.
Từ xưa đến giờ, người nhà bệnh nhân đều khóc lóc van xin, có ai lại như Từ Quân — chưa gì đã muốn rút ống thở?
Sợ người ta chưa nghe rõ, Từ Quân còn nhấn mạnh thêm: “Y tá à, thật sự tôi không cứu nổi đâu. Dù các không muốn bỏ mặc sinh mạng người ta, tôi không có tiền, chẳng phải cũng chỉ biết nợ trạm xá thôi sao?”
Y tá trưởng khẽ thở dài, có phần tiếc nuối: “Người nhà, tôi hiểu tâm trạng của . Nhưng tôi vẫn phải có trách nhiệm thông báo… bệnh nhân đã mang thai một tháng. Nếu không cứu chữa kịp thời, sẽ là hai mạng người đó!”
Nghe đến đây, cả tôi và Từ Quân đều sững người tại chỗ.
Tôi thật sự không ngờ, trong bụng Lý Tuyết Nhung lại đã có thai!
Nhưng đứa con này rốt cuộc là của Từ Quân hay Hà Tranh, vẫn còn cần kiểm chứng.
Còn về phía Từ Quân — ta là kiểu đàn ông truyền thống, cưới tôi chỉ vì nghe lời bố mẹ, để có người nối dõi cho nhà họ Từ.
Dù không tôi, ta vẫn cần một đứa con để báo cáo với cha mẹ.
Đột nhiên, một giọng gấp gáp vang lên phía sau Từ Quân: “Y tá! Chúng tôi chữa! Nhất định phải cứu!”
4
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra là mẹ Từ Quân đến.
Từ Quân mẹ mình với vẻ mặt phức tạp, không biết nên gì.
Mẹ chồng kéo tay Từ Quân lại, nhỏ giọng khuyên: “Con ngốc à, đứa nhỏ này đương nhiên phải giữ lại rồi! Mẹ biết con vẫn còn thích Lý Tuyết Nhung, đừng quên, bố vợ con là người có máu mặt đấy! Nếu không có ông ta, vợ con sao vào đoàn văn công?”
“Nghe mẹ này, cứ để ta sinh con ra trước đã. Phụ nữ sau sinh thường yếu ớt, con tiện nhân Thẩm Ninh đó cũng chẳng sống bao lâu nữa đâu.”
“Đến lúc đó, cả làng sẽ nghĩ nhà mình tử tế, còn bố vợ con thì sẽ vui vẻ giúp mình nuôi cháu, chẳng phải là cả đôi đường sao?”
Từ Quân bắt đầu dao .
Mẹ ta tiếp: “Huống chi, con bé Tuyết Nhung là thanh mai trúc mã của con, nó trốn đi đâu ? Hai năm sau, chẳng phải vẫn là vợ con thôi à?”
Tôi siết chặt tay thành nắm .
Đúng như bà ta , bố tôi chính là đoàn trưởng cũ của đoàn văn công.
Năm đó tôi lấy Từ Quân, chính là do bà ta dắt mối dẫn bà mai đến tận nhà tôi.
Quả nhiên, mẹ nào con nấy.
Tôi từng nghĩ mẹ chồng thật lòng quý mến mình, nào ngờ chỉ chờ ngày tôi chết để đoạt lấy tất cả.
Đã như thì… đừng trách tôi ra tay không khách khí.
Món nợ này, tôi sẽ đòi từng đồng một!
Tôi không muốn nghe thêm mấy lời ghê tởm này nữa, nên lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Nhưng giờ tôi không thể để người khác phát hiện mình vẫn còn sống, nếu không tất cả kế hoạch sẽ đổ sông đổ biển.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nhà Lý Tuyết Nhung là nơi tôi có thể ẩn thân.
Cô ta là trẻ mồ côi, sống một mình đã lâu.
Cũng vì cuộc sống một mình quá vất vả, nên mới hay tìm cách níu kéo Từ Quân, đến cái bóng đèn hỏng cũng chạy sang nhà tôi nhờ ta sửa.
Mấy lần tôi lo lắng hai người ở riêng với nhau nên cố đi theo kiểm tra.
Giờ thì tiện quá rồi.
Tôi dễ dàng tìm thấy chìa khóa mà ta giấu dưới lọ hoa, rồi ung dung mở cửa bước vào.
Tôi bật khẽ:
Tuyệt thật, tối nay khỏi phải ngủ ở kho chứa đồ nữa.
Trời tối dần, bụng tôi đói cồn cào, vừa định đứng dậy nấu tạm chút mì ăn liền thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Nhung à, Nhung, em có ở nhà không?”
Là giọng của Từ Quân!
Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ.
May mà lúc vào tôi đã dùng cây chặn cửa để an toàn, nếu không giờ này Từ Quân đã thấy mặt tôi rồi.
Anh ta nghe thấy tiếng bên trong, tưởng Lý Tuyết Nhung đang giận dỗi, liền quỳ xuống trước cửa, vội vàng giải thích:
“Nhung à, nghe đã! Anh thật sự không định cứu Thẩm Ninh đâu. Từ đầu đến cuối, người muốn lấy chỉ có mình em!”
“Hôm nay ở bệnh viện là mẹ bắt ép đó! Anh thật cho em biết nhé — bây giờ Thẩm Ninh đang mang thai con . Nhưng em yên tâm, đợi ta sinh xong, sẽ cắt viện phí, để ta tự chết!”
“Đến lúc đó, chúng ta cưới nhau, sinh mười đứa cũng ! Nếu em vẫn không cam lòng, thì luôn đứa con của Thẩm Ninh cũng !”
Tôi không thể tin — sao một người sắp cha lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn đến ?
Tôi ngước mắt lên, cờ thấy tờ phiếu khám mà Lý Tuyết Nhung để quên trên bàn trà.
Trên đó ghi rõ mấy chữ to: “Đang mang thai”.
Nếu ta đã vô , thì đừng trách tôi vô nghĩa.
Tôi liền nhặt tờ khám thai, luồn qua khe cửa đẩy ra ngoài.
Rồi cố ý vặn giọng mình lên the thé, bắt chước kiểu nũng nịu của Lý Tuyết Nhung, :
“Anh Quân à~ Em vốn định dành cho một bất ngờ… bây giờ xem ra, em không cần giữ lại đứa con của chúng ta nữa rồi~”
Từ Quân cầm tờ phiếu khám lên, kích đến mức gần như vỡ òa: “Cái gì? Tuyết Nhung, em cũng có thai rồi sao? Chuyện lớn thế này sao em không sớm với ?”
Anh ta vui mừng đến mức nhảy dựng lên, lập tức hứa hẹn đủ điều: “Tuyết Nhung, em yên tâm, nhất định sẽ không phụ lòng em đâu. Anh nhất định sẽ cho em một mái ấm! Em cho vào em một chút không? Anh muốn con của chúng mình…”
Tôi thẳng thừng từ chối: “Anh Quân à~ Em đang buồn lắm rồi, hôm nay em khóc đến sưng cả mắt… Giờ em xấu xí thế này, đừng em, để hôm khác nhé~”
Nói xong mấy lời buồn nôn đó, suýt nữa tôi nôn luôn tại chỗ.
Nhưng Từ Quân thì lại thích kiểu đó, nghe xong còn càng thêm áy náy: “Tuyết Nhung, xin lỗi… tất cả là lỗi của . Em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai đi, đợi giải quyết mọi chuyện xong, nhất định sẽ cưới em đàng hoàng rước về nhà!”
5
Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đuổi cái “ông thần” Từ Quân đi rồi.
Nhưng mà, sắp có trò hay để xem rồi đây.
Tôi thật sự rất muốn biết — nếu Từ Quân phát hiện ra chính tay mình chết người con mình nhất, thì ta sẽ có biểu cảm gì?
Sáng hôm sau, tôi đã có mặt từ sớm tại trạm xá, ngồi một góc hóng chuyện.
Quả nhiên, mới sáng tinh mơ, Từ Quân đã tay không chạy đến bàn y tá.
Cô y tá tỏ ra khó hiểu: “Đồng chí, hôm qua chẳng phải bảo chuẩn bị tiền rồi quay lại sao?”
Nghĩ đến chuyện hôm qua khóe môi Từ Quân không giấu nụ đắc ý: “À, cái đó ấy à… cái thai đó, mấy người bỏ rồi nhỉ? Tôi không cần nữa. Hôm qua tôi cũng về nhà xoay tiền, thật sự nghèo quá, không cứu nổi đâu!”
Nghe xong, ánh mắt y tá lập tức trở nên khinh thường.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán:
“Trên đời lại có loại đàn ông mặt dày thế này à? Đúng là tuyệt !”
“Thật tội nghiệp cho kia… trong bụng còn mang một đứa bé nữa. Một xác hai mạng đó!”
“Trời ơi, tạo nghiệp thật rồi!”
…
Từ Quân giả vờ như không nghe thấy gì, thậm chí còn mặt dày hơn, :
“À mà này, y tá, chút nữa cho tôi tự tay rút bình oxy không? Tôi còn muốn gặp ấy lần cuối.”
Y tá đồng ý.
Chẳng bao lâu, Từ Quân bước vào phòng bệnh.
Anh ta viện cớ muốn từ biệt người để đuổi y tá ra ngoài.
Đóng cửa lại, gương mặt thật sự của ta liền hiện rõ — lạnh lùng và độc ác.
Từ Quân “tôi” nằm bất trên giường bệnh, đắc ý : “Thẩm Ninh à Thẩm Ninh, mày còn chưa biết nhỉ? Tao đã sống lại rồi đấy! Nếu không phải tao sốt ruột muốn cưới Tuyết Nhung, thì tao cũng chẳng cần phải đích thân ra tay với mày đâu!”
Vừa , ta vừa hung hăng ấn mạnh vào vết thương đang rỉ máu dưới lớp băng của Lý Tuyết Nhung.
Tuyết Nhung khẽ rên lên trong đau đớn.
Nhưng cổ họng ta đã bị cháy hỏng, không thể phát ra tiếng cầu cứu.
Cô ta càng đau, Từ Quân lại càng khoái chí.
Một lúc sau, khi Lý Tuyết Nhung gần như ngất đi vì quá đau, Từ Quân mới buông tay ra.
Anh ta lạnh: “Kiếp trước mày chết Tuyết Nhung của tao, lần này để mày chết sớm một chút cũng coi như là thành toàn cho tao với ấy. Sau này, mỗi dịp lễ Tết, hai vợ chồng tao sẽ đốt ít giấy cho mày, chưa?”
Dứt lời, Từ Quân không chút do dự rút ống truyền glucose và cả bình oxy của Lý Tuyết Nhung ra.
Chỉ một lúc sau, vì thiếu oxy, cơ thể ta bắt đầu co giật vì đau đớn.
Cô ta cố gắng níu lấy áo Từ Quân để cầu cứu, lại bị ta thẳng tay đá văng.
Từ Quân gằn giọng cay độc: “Thẩm Ninh, số mày là đó! Tốt nhất là đi chết sớm giùm tao đi! Giờ chỉ thấy mày thôi, tao đã thấy buồn nôn rồi!”
Bạn thấy sao?