20
Khi tôi hồi phục gần như hoàn toàn.
Tôi quay lại biệt thự Phó gia để thu dọn hành lý.
Nhưng vừa mở cửa phòng, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.
Tất cả bản vẽ của tôi bị xé vụn, vứt đầy dưới sàn.
Bao gồm cả bản thiết kế tốt nghiệp của tôi.
Cơn tức giận bùng lên mãnh liệt,
Tôi gần như sắp phát điên.
Tôi quỳ xuống, từng chút, từng chút một nhặt lại những mảnh vụn ấy.
Những thứ này, là tâm huyết suốt bao năm của tôi.
Nhìn chúng bị hủy hoại như , tôi cảm giác từng vết rách trên giấy như những nhát dao đâm vào tim mình.
Ngay lúc đó.
Phó Hàn Thanh vội vã bước vào.
Anh thấy đống lộn xộn dưới đất, rồi lại tôi đang siết chặt nắm tay, mặt mày tái mét vì tức giận.
Môi khô khốc, câu đầu tiên thốt ra vẫn là để bảo vệ Từ Tĩnh Tuyết:
“Cô ấy không cố ý.
Chỉ là ấy quá đau lòng, nên mới lấy bản vẽ của em ra để trút giận.”
“Hơn nữa, giữ lại những bản vẽ này chỉ khiến em thêm đau khổ thôi.”
Bàn tay tôi run rẩy không ngừng, vì quá giận dữ.
Tôi nhạt:
“Vậy tôi có nên cảm ơn ta không?”
“Không chỉ hủy tác phẩm của tôi, mà còn hủy luôn bản vẽ tốt nghiệp của tôi, khiến tôi không thể tốt nghiệp?!”
Tôi đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị tìm Từ Tĩnh Tuyết tính sổ.
Nhưng cánh tay lại bị Phó Hàn Thanh giữ chặt.
Anh tôi cảnh cáo:
“Đừng chuyện nữa.
Bác sĩ Hoàng sẽ đến trong vài ngày tới.”
Lời này ẩn chứa hàm ý.
Anh cho rằng Từ Tĩnh Tuyết xé nát những bức vẽ của tôi…
Nhưng người có lỗi lại là tôi, vì tôi đang muốn sự với ta.
Và nếu tôi không đến ta, mới để bác sĩ Hoàng chữa bệnh cho mẹ tôi.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng với ta.
Tôi không thêm một giây nào nữa.
Chỉ im lặng thu dọn đồ đạc.
Trước khi rời đi, tôi chỉ lạnh nhạt một câu:
“Hy vọng giữ lời, để bác sĩ đến chữa bệnh cho mẹ tôi.”
Ngay khi tôi kéo hành lý ra cửa, đột ngột gọi tôi lại:
“Nếu em cần, có thể tìm người vẽ lại bản thiết kế tốt nghiệp giúp em.”
Tôi bước đi không chút do dự, không thèm ngoảnh lại:
“Không cần.”
Tìm người vẽ thay?
Tôi thực sự không biết đang sỉ nhục tôi hay tự sỉ nhục chính mình.
21
Tôi xách hành lý, dọn vào bệnh viện để ở cùng mẹ.
Vài ngày sau, bác sĩ Hoàng cũng đến như đã hứa.
Thực ra, hồ sơ bệnh án của mẹ đã gửi cho ông ấy từ trước.
Nhưng để đảm bảo chính xác, ông ấy vẫn cần đến bệnh viện để kiểm tra trực tiếp.
Đánh giá mức độ ung thư đã di căn, kiểm tra từng chỉ số sức khỏe của mẹ tôi.
Xem bà có đủ điều kiện phẫu thuật hay không.
May mắn thay—
Tất cả chỉ số của mẹ tôi đều đạt cầu.
Bác sĩ Hoàng cùng đội ngũ y bác sĩ chính thức xác định phương án phẫu thuật.
Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Đêm trước ngày phẫu thuật.
Tôi ôm mẹ ngủ chung một giường.
Cùng nhau ngắm trăng bên ngoài cửa sổ.
Hôm ấy, trăng tròn vành vạnh.
Người Trung Quốc tin rằng, trăng tròn tượng trưng cho sự đoàn viên, viên mãn.
Là một điềm lành.
Tôi lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Mong rằng ca phẫu thuật ngày mai sẽ diễn ra suôn sẻ.
Mong rằng mẹ và tôi có thể mãi mãi đoàn tụ bên nhau.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tôi lại giống như khi còn nhỏ, ôm chặt lấy mẹ, nũng nịu :
“Mẹ phải hứa với con, mẹ phải sống thật lâu, sống đến trăm tuổi, ít một ngày cũng không !”
Mẹ ôm tôi vào lòng, giọng dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi:
“Được , mẹ còn phải thấy bảo bối của mẹ hạnh phúc nữa chứ.”
Tôi khẽ thì thầm:
“Chỉ cần mẹ ở bên con, con đã rất hạnh phúc rồi.”
Mẹ đã hy sinh quá nhiều vì tôi.
Bố tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, tôi thậm chí không có nhiều ký ức về ông.
Rất nhiều người khuyên mẹ tôi tái hôn, giới thiệu đối tượng cho bà.
Họ :
“Cô còn trẻ, chỉ có một con , lại là giáo viên, tìm một người để tái hôn không khó đâu.”
“Trong nhà có một người đàn ông, cũng đỡ vất vả hơn.”
Nhưng mẹ luôn kiên quyết từ chối.
Không phải vì bà bố tôi đến mức muốn ở suốt đời.
Mà vì bà muốn dốc lòng thương tôi, không muốn chia sẻ cảm cho bất kỳ ai khác.
Mẹ :
“Nếu mẹ lấy chồng lần nữa, người đó chưa chắc đã thương con.
Có khi còn bắt nạt con cũng nên.”
“Nếu mẹ sinh thêm một đứa nữa, mẹ cũng không dám chắc, liệu sau này mẹ có thiên vị nó không.”
“Mẹ không thể để con bị ấm ức .”
Mẹ đã dành tất cả cho tôi.
Bây giờ, tôi thực sự chỉ muốn báo đáp mẹ một lần.
Bởi vì—
Mẹ tôi là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này.
22
Suốt cả đêm, tôi không tài nào chợp mắt.
Chỉ muốn tham lam cảm nhận hơi ấm của mẹ thêm một chút nữa.
Trước khi mẹ đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi nắm chặt lấy tay bà, nhất quyết không chịu buông ra.
Bàn tay ấy, cả đời cầm viên phấn, viết từng con chữ lên bảng đen.
Lòng bàn tay sần sùi, thô ráp.
Nhưng vẫn ấm áp vô cùng.
Mẹ nháy mắt tinh nghịch với tôi, dịu dàng :
“Yên tâm đi, mẹ đã hứa rồi.
Mẹ sẽ ở bên con 19.821 ngày, thiếu một ngày cũng không .
Mẹ tuyệt đối không nuốt lời.”
Rõ ràng tôi không muốn để mẹ lo lắng.
Nhưng nước mắt vẫn không thể kiềm chế mà rơi xuống.
Đôi mắt mẹ cũng dần dần đỏ hoe, bà lặng lẽ quay mặt đi.
Mẹ tôi dần dần đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi đứng bên ngoài, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng chưa đầy vài phút sau.
Một nhóm vệ sĩ mặc vest đen bất ngờ xông vào hành lang bệnh viện.
Tôi nhận ra ngay—
Đó là vệ sĩ của Phó Hàn Thanh.
Linh cảm xấu đột nhiên dâng trào.
Tôi lớn:
“Các người muốn gì?!
Bên trong đang phẫu thuật, các người không thể vào trong!”
Tôi liều mạng chặn họ lại.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
“Rầm!”
Một tên vệ sĩ thô bạo đẩy mạnh tôi.
Tôi đập người xuống đất, cánh tay bị thương đập mạnh vào tường.
Đau đớn đến mức tôi suýt ngất đi.
Nhưng tôi không quan tâm đến nỗi đau ấy.
Tôi liều mạng bò dậy, muốn xông lên ngăn cản họ.
Nhưng sao tôi có thể là đối thủ của họ ?
Chỉ một vệ sĩ huấn luyện chuyên nghiệp, cũng đủ để khống chế tôi hoàn toàn.
Tôi trơ mắt họ xông vào phòng phẫu thuật.
Sau đó, chỉ có thể bất lực bác sĩ Hoàng bị lôi ra ngoài.
Ông bị đưa thẳng đến phòng VIP cuối hành lang.
Khi vệ sĩ thả tôi ra.
Tôi lập tức lao như điên đến phòng VIP.
Quả nhiên—
Bên trong, Phó Hàn Thanh đang ngồi đối diện với bác sĩ Hoàng, chuyện với ông ấy.
Vệ sĩ định chặn tôi lại.
Nhưng Phó Hàn Thanh phất tay, ra hiệu cho họ để tôi vào.
Trán tôi toát mồ hôi lạnh,
Cơn đau từ cánh tay bị thương càng khiến tôi tỉnh táo hơn.
Tôi gấp gáp hỏi :
“Anh đã hứa với tôi rồi!”
“Anh sẽ để bác sĩ Hoàng phẫu thuật cho mẹ tôi!”
“Anh đã hứa với tôi cơ mà!”
Tôi thậm chí quỳ xuống, cúi đầu dập mạnh xuống sàn.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Từng tiếng vang lên, nặng nề, đau đớn.
Tôi hèn mọn cầu xin :
“Tôi xin …
Hãy để bác sĩ xong ca phẫu thuật này.”
“Anh muốn gì cũng .
Dù là mạng của tôi, tôi cũng sẵn sàng đưa cho !”
Tôi dập đầu đến mức trán sưng tấy.
Nhưng Phó Hàn Thanh vẫn không trả lời.
Tôi vẫn tiếp tục dập đầu.
Cuối cùng, quay đầu đi, giọng mang theo một chút không đành lòng:
“So với mẹ em…
Tĩnh Tuyết cần cơ hội này hơn.”
Tôi ngước đôi mắt sưng đỏ lên, chằm chằm vào .
Đúng lúc đó.
Từ Tĩnh Tuyết ngồi trên xe lăn, xuất hiện trước cửa.
Cô ta nhẹ, giọng điệu vô cùng hờ hững:
“Mẹ dù sao cũng đã lớn tuổi rồi.”
“Tôi còn trẻ, sống có giá trị hơn bà ấy nhiều.”
“Dù bác sĩ Hoàng là chuyên gia ung thư xương, dù sao cũng có chữ ‘xương’ trong đó.
Ông ấy là chuyên gia hàng đầu thế giới.”
“Biết đâu sau khi ông ấy khám cho tôi, xương tôi có thể hồi phục hoàn toàn, tôi có thể đứng trên sân khấu tỏa sáng một lần nữa.”
“Thật đáng tiếc…
Lần này, tôi không thể nhường cơ hội cho rồi.”
Cô ta mỉm vô tội.
Tôi ngây người, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Hóa ra, cơ hội cứu mẹ tôi lại bị cướp đi một cách trắng trợn như thế này.
Khi vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng.
Tôi túm chặt cổ áo Phó Hàn Thanh, nước mắt trào ra trong cơn tuyệt vọng tột cùng.
Tôi gào lên, giọng run rẩy vì tức giận:
“Anh biết rõ!”
“Anh biết rõ bác sĩ Hoàng là chuyên gia về ung thư!”
“Anh biết rõ ông ấy không thể chữa khỏi xương gãy!”
“Anh thà lãng phí cơ hội này cho Từ Tĩnh Tuyết…
Còn hơn cứu lấy mạng của mẹ tôi?!”
“Anh có còn là con người không?!”
“Anh có tim không?!”
“BỐP!”
Một cú tát vang dội giáng xuống mặt .
Cả người bị đánh lệch sang một bên.
Anh ta im lặng trong giây lát, rồi ra hiệu cho vệ sĩ giữ chặt tôi lại.
Sau đó, với vẻ mặt vô cảm, ta lạnh lùng :
“Đây là những gì nợ Tĩnh Tuyết.
Nếu không phải vì đặt mảnh thủy tinh trong phòng ấy, thì ấy đã không phải từ bỏ cả sự nghiệp múa của mình.”
Từ Tĩnh Tuyết thì vô liêm sỉ đến cực điểm.
Cô ta tôi, lạnh, từng chữ thốt ra như dao cứa vào tim tôi:
“Nếu mẹ chết, thì chắc chắn cũng là do chết bà ấy!”
Tôi muốn lao lên tranh cãi.
Nhưng vệ sĩ ngăn chặn tôi lại.
Tôi chỉ có thể trơ mắt , cánh cửa lớn từng chút một đóng lại trước mặt mình.
Mà tôi hoàn toàn bất lực.
Bạn thấy sao?