Tôi Không Chọn Gả [...] – Chương 1

Tôi từng kết hôn với Phó Kỳ Niên và từ ngày đó, một lòng một dạ trải đường cho .

Chỉ trong ba năm, ta đã từ một kẻ nghèo khó vươn mình trở thành tân quý công nghệ săn đón bậc nhất giới Kinh Thành.

Ngày công ty niêm yết, khi tiếng chuông vang lên, ta khẽ chạm vào nếp nhăn dưới mắt tôi, thở dài :

“Chuyện lớn như thế này, sao em không trang điểm cho tinh tế hơn?”

Tôi đáp: “Xã giao quá nhiều, không còn tâm trí để lo những chuyện đó.”

Anh ta nhạt: “Em đúng là quen ngồi mát ăn bát vàng rồi. So với em giả mạo thiên kim của em, em thật rảnh rang.”

Tôi chỉ mím môi, không tranh cãi thêm.

Lần nữa mở mắt, tôi trở về thời điểm chưa từng lấy ta.

Anh vẫn cao 1m88, eo thon, cơ bụng sáu múi – một chàng trai nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng lần này, tôi đã không còn chọn gả cho nữa.

1

Kiếp trước, tôi và Phó Kỳ Niên – tân quý công nghệ – từng là cặp đôi khiến cả giới Kinh Thành phải ngưỡng mộ.

Anh ta từng mạnh miệng thề:

“Hiền thê nâng ta lên chí trời, ta sẽ đền đáp nàng ngàn lượng vàng.”

Thế vừa mở mắt lần nữa, còn chưa kịp mừng vì có thể tiếp tục cùng ,Anh ta đã công khai tin đính hôn với thiên kim giả Lâm Ngôn.

Tôi chẳng màng giữ thể diện, xông thẳng vào văn phòng của .

Lúc đó, tay đang vuốt ve dấu hôn trên xương quai xanh của Lâm Ngôn, ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy:

“Ngôn Ngôn, từ lần đầu gặp em, đã em rồi.”

“Sau này, dù không dựa vào nhà họ Lâm cũng sẽ khiến em sống một đời vinh hoa phú quý.”

“So với Lâm Nặc kia, nhất định phải hơn gấp ngàn lần.”

Dường như nghe thấy tĩnh, quay đầu về phía tôi.

Khoảnh khắc thấy tôi,

Trong mắt thoáng qua một tia căm ghét.

Rồi nhanh chóng biến mất.

Tôi không thể tin nổi vào những gì mình đang chứng kiến.

Chỉ biết đứng ngây ra đó trước mặt bọn họ, luống cuống, bất lực.

Nước mắt nhòe tầm mắt.

Mọi cảnh vật trước mắt đều mờ nhòe, chồng chéo.

Chẳng lẽ mặn nồng kiếp trước… thật sự chỉ là một giấc mơ sao?

Nhưng giấc mơ đó… lại chân thực quá mức.

Tôi vẫn nhớ rõ năm ấy Phó Kỳ Niên bị một nhóm lưu manh đánh hội đồng bên vệ đường, thế mà vẫn ôm chặt chiếc máy tính, sống chết không buông tay.

Tôi không đành lòng, bước tới định giúp .

Đám lưu manh giơ dùi cui điện hăm dọa tôi: “Biết điều thì biến đi! Hắn nợ tiền không trả, hôm nay bọn tao phải đánh chết hắn!”

Phó Kỳ Niên ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ đáng thương không nỡ , ánh trộn lẫn giữa đau đớn, uất ức và cầu xin – như một con thú nhỏ bị thương, đang kêu cứu.

Đôi môi mím chặt, khóe môi lại run lên không kiểm soát .

Quần áo bị xé tơi tả, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng cơ bụng rắn chắc.

Tôi móc tấm séc ra, bảo tài xế đưa bút cho tên cầm đầu.

“Viết một con số, từ nay về sau đừng tới phiền ấy nữa.”

Tên lưu manh hớn hở quăng dùi cui, sợ tôi đổi ý, vội vàng điền số rồi biến mất như một làn khói.

Tôi cúi xuống, chìa tay về phía Phó Kỳ Niên.

Nhẹ nhàng :

“Tôi đưa về nhà.”

2

Chàng trai trong ký ức ấy dần tan biến.

Phó Kỳ Niên hiện tại bước lên từng bước đầy khí thế.

Anh kéo Lâm Ngôn ra sau lưng, trong mắt tràn đầy khinh miệt:

“Lâm Nặc, đừng tưởng mình là cứu tinh của thiên hạ.”

“Tôi đã chịu đủ những lời dạy dỗ và thái độ bề trên của rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi muốn để tất cả mọi người biết — tôi, Phó Kỳ Niên, dựa vào chính mình cũng có thể xông pha vào giới Kinh Thành.”

Thì ra… cũng từng bước vào giấc mơ đó.

Anh biết tương lai mình sẽ đứng vững trong giới Kinh Thành.

Cho nên không cần phải giả vờ nữa.

Tất cả những lý do tôi từng cẩn thận dựng lên cho , giờ phút này đều tự sụp đổ.

Phó Kỳ Niên, dù là bài thi mở, cũng phải theo đáp án của chính .

Vậy thì tôi đành bó tay.

Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, một câu cũng không thể ra.

Tôi quay lưng đi, để lại cho một bóng lưng kiên cường, bướng bỉnh.

Giống như cái ngày đó, ôm máy tính bước vào phòng tôi — sống chết không khuất phục.

Tâm trí lại một lần nữa trôi đi xa.

Hôm đón Phó Kỳ Niên về, tôi vẫn chưa nhà họ Lâm thừa nhận.

Họ sợ sự xuất hiện của tôi sẽ tổn thương đến Lâm Ngôn – con giả mạo nuôi nấng trong lòng bàn tay bao năm qua.

Thế nên họ sắp xếp cho tôi ở trong một căn hộ cao cấp giữa thành phố.

Nếu không có gì bất ngờ,

Tôi sẽ có tiền tiêu mãi không hết.

Có bảo mẫu tốt nhất.

Có nguồn tài nguyên vô tận.

Nhưng duy chỉ không có…

Tình của cha mẹ.

Nghĩ tới đây, tôi khẽ thở dài một tiếng.

Đúng lúc đó, Phó Kỳ Niên vì vết thương đau nhói mà bật lên một tiếng “hự” dài.

Chúng tôi cùng ngẩng đầu nhau, không nhịn mà bật .

“Anh sao ?”

“Còn sao nữa, mẹ thì liệt giường, cha nghiện cờ bạc, rồi thì… rồi thì… rồi thì có thêm một em nữa…”

“Sao không cho vần luôn đi?”

Ánh đèn vàng mờ nhạt, chiếc áo thun rách tơi tả, ánh lên đường nét rõ ràng của cơ bụng sáu múi — từng múi cơ như điêu khắc tỉ mỉ, tỏa ra ánh sáng quyến rũ mê người.

Tim tôi đập nhanh hơn, như có một sức hút vô hình lôi cuốn tôi, khiến tôi không kiềm chế mà muốn tiến gần đến .

Tôi đưa ngón trỏ, vẽ vài vòng trên ngực .

Rồi dọc theo vết rách của áo, chậm rãi trượt xuống dưới.

Tai đỏ bừng, tay siết chặt thành nắm , gân xanh trên cánh tay nổi rõ hằn lên.

Tôi lại cúi sát xuống, đầu mũi gần như chạm vào lớp lông tơ mềm mịn trên má .

“Còn có em học… khoa xương khớp à?”

Tôi lè lưỡi, khẽ liếm môi mình.

Nhưng vì khoảng cách quá gần, đầu lưỡi vô để lại chút ẩm ướt trên má .

Phó Kỳ Niên lập tức đẩy tôi ra.

Mặt đỏ ửng như một trái táo chín mọng.

“Sao thế? Tôi trúng rồi à?”

Anh quay lưng lại, không để ý tới tôi nữa.

Tôi thuận thế nằm xuống tấm thảm mềm.

Ngửa đầu trần nhà.

Không biết đã qua bao lâu, tôi khẽ :“Thứ trong máy tính… rất quan trọng với , đúng không?”

“Nếu muốn gì, tôi sẽ giúp .”

“…Được.”

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Có giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.

Coi như là đang giúp chính tôi — cái tôi từng đơn, không nơi nương tựa năm xưa.

Giúp ấy, tức là đang giúp chính mình.

Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu âm thầm nỗ lực để quay về nhà họ Lâm.

Tham gia show truyền hình. Giành quán quân chương trình “Bộ Não Siêu Việt”. Được ca tụng là đại diện xinh đẹp nhất của Thanh Hoa và Bắc Đại. Xuất hiện trên các đài truyền hình lớn để chia sẻ kinh nghiệm thành công.

Thời điểm đó, tôi gần như thống lĩnh mọi bảng tìm kiếm nóng và khung giờ vàng.

Tôi dựa vào ánh sáng của chính mình, khiến bản thân trở nên chói lọi rực rỡ.

Ép cho cha mẹ họ Lâm không thể không ý tới tôi.

Các bậc trưởng bối trong nhà, sau khi biết tôi là con ruột bị thất lạc năm xưa, đã lần lượt khuyên họ sớm nhận tôi về.

Người tinh mắt đều ra — tôi đối với sản nghiệp nhà họ Lâm chỉ có trăm điều lợi mà không có một chút tổn .

Biết đâu, chỉ riêng chuyện tôi quay về cũng có thể khiến cổ phiếu của tập đoàn tăng vọt.

Cùng lúc đó, tôi thành lập đội ngũ cho Phó Kỳ Niên, giúp ta phát triển công nghệ trong lĩnh vực mới.

Thế ta quá kiêu ngạo, mỗi lần giao tiếp lại thường năng quá đà.

May mắn là chuyên ngành của tôi cũng là Khoa học và Kỹ thuật Vi điện tử, khi không ai lay chuyển tư tưởng của , ít ra vẫn có thể nghe theo lời khuyên của tôi.

Thế là tôi buộc phải tách thời gian ra, thay dung hòa các mối quan hệ.

Thay đàm phán gọi vốn, lo liệu mọi việc hậu phương.

Nhờ sự tham gia của tôi, tiến độ nghiên cứu luôn tiến triển ổn định.

Tôi cứ ngỡ chuyện tôi nhận lại về nhà họ Lâm đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nào ngờ, Lâm Ngôn lại khóc lóc ăn vạ, thậm chí dọa chết. Cha mẹ họ Lâm và cả cậu cả trong nhà, vì ta, mà thề sống chết chống lại cả dòng họ.

Tối hôm đó, tôi và Phó Kỳ Niên tựa lưng vào nhau bên khung cửa kính sát đất.

Tôi hỏi :

“Không phải người ta thường , máu mủ thâm sao? Vì sao đến lượt em lại không linh nghiệm?”

Phó Kỳ Niên bình thản đáp:

“Có lẽ, có những mối huyết thống… còn độc hơn cả thạch tín.”

Tôi khẽ ngoắc tay :

“Vậy còn , có định ném thạch tín vào em không?”

Anh cúi đầu, cọ cọ vào cổ tôi.

Ẩm ướt.

Lặng lẽ.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...