Tôi Không Cần Giường [...] – Chương 3

Anh ta chỉ tay vào tôi, quát lớn:

“Phương Dĩnh, em có bướng cũng phải có giới hạn! Bây giờ, lập tức, ngay lập tức đi thay đồ cho !”

Diệp Dung Dung đứng dậy, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay Trịnh Gia Tinh để an ủi, còn dịu dàng :

“Đừng giận mà, đừng giận. Bảo Phương đi thay đồ đi, em sẽ cùng mời rượu khách khứa để xin lỗi thay ấy.”

“Tốt quá nhỉ, không chỉ mời rượu, hay là tiện thể thay tôi luôn dâu cho xong đi?”

Tôi không muốn tiếp tục giả vờ giả vịt giữ thể diện cho ai nữa.

Xem ra hôm nay cũng chẳng thể giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp rồi.

Tôi dứt khoát cất cao giọng:

“Xin lỗi đã để mọi người phải chứng kiến chuyện không hay. Hôm nay mọi người cứ ăn uống vui vẻ, tôi và Trịnh Gia Tinh — chính thức chia tay, xin mọi người chứng cho tôi.”

“Em còn định loạn đến bao giờ nữa?!”

Trịnh Gia Tinh trừng mắt tôi, giận dữ chất vấn.

Diệp Dung Dung vội vàng tỏ vẻ lo lắng, còn giậm chân một cái, tiếng gót giày cao vang lên rõ ràng trên sàn.

Cô ta :

“Cô Phương, đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn giúp tiếp đãi bè người thân, không có ý gì khác cả.”

Đúng là trà xanh lão luyện.

Tôi khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng ta tiếp tục màn diễn.

“Cô không chỉ giúp tôi mời rượu, chẳng phải còn giúp tôi phòng luôn rồi sao?”

Diệp Dung Dung rõ ràng rất hài lòng với phản ứng của tôi, ánh mắt thoáng qua một tia đắc ý.

Nhưng ngay sau đó lại ra vẻ như mình vừa bị oan uổng lắm.

“Cô Phương, thật sự hiểu lầm tôi rồi.”

“Chát!”

Ả trà xanh diễn trò rất giỏi, tôi thì chẳng còn hứng đôi co vô nghĩa với ta.

4

“Phương Dĩnh, em điên rồi à?!”

Trịnh Gia Tinh hoảng loạn cực độ, vội vàng ôm chặt lấy Diệp Dung Dung, giữ ta trọn vẹn trong lòng.

Diệp Dung Dung rõ ràng không ngờ tôi sẽ ra tay thật, đôi mắt to ngân ngấn nước, như sắp khóc mà lại cố nhịn, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào ngực Trịnh Gia Tinh, cuối cùng nước mắt cũng rơi lên áo ta.

Không biết có phải bị nước mắt người cho “nóng rát” không mà ánh mắt Trịnh Gia Tinh tôi đầy oán hận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Phương Dĩnh, đúng là đàn bà chanh chua! Cô xem lại mình đi, sao có thể so với…”

“Im miệng! Trịnh Gia Tinh!”

Ba Trịnh lập tức kéo tay con trai lại, cắt ngang câu còn chưa dứt.

Bên cạnh, mẹ Trịnh cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo Diệp Dung Dung ra khỏi vòng tay của ta.

“Cô Diệp, chuyện nhà tôi, không tiện để xen vào nữa. Mời rời đi.”

Diệp Dung Dung liếc Trịnh Gia Tinh, rồi hất cằm đầy thách thức về phía tôi, cuối cùng không lời nào, quay người bước đi, gót giày cao gót nện xuống sàn từng tiếng dứt khoát.

Nhưng Trịnh Gia Tinh vẫn chưa chịu dừng lại.

“Cô hài lòng rồi chứ? Gây chuyện đến mức này ngay trong ngày cưới! Ngoài tôi ra, còn có người đàn ông nào chịu lấy một kẻ điên như ?!”

“Trịnh Gia Tinh, im miệng cho mẹ!”

Mẹ Trịnh vội vàng chạy tới ngăn lại, định kéo tay ta bị ta hất phắt ra.

“Mẹ đừng xen vào! Hôm nay khỏi cưới gì hết, con nhất định phải dạy cho con đàn bà này một bài học!”

Vậy thì đúng lúc lắm.

Vừa hay, tôi cũng đang muốn dạy cho ta một bài học!

Tôi đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng tuyên bố:

“Đúng, không cưới nữa. Nhưng bài học hôm nay — là tôi dạy cho !”

Tôi xong cũng chẳng thèm để ý phản ứng của ai, bước thẳng về phía MC đang đứng cạnh màn hình lớn.

MC lúng túng đến mức không biết phải gì, theo bản năng dịch người sang một bên, chớp mắt liên tục hỏi:

“Cô… Phương, cần gì ?”

Tôi không đáp, đi thẳng đến chỗ máy tính kết nối với màn hình lớn, đăng nhập WeChat, truyền đoạn video rồi bấm phát.

Đúng , hôm đó tôi đã ghi lại màn hình.

Gương mặt Diệp Dung Dung lập tức tràn ngập trên màn hình lớn, nụ đắc ý của ta phóng đại gấp nhiều lần.

Giọng điệu khiêu khích vang vọng khắp sảnh tiệc:

“Chú rể cũng không tệ đâu, tôi cũng giúp thử qua rồi đấy~”

“Trịnh Gia Tinh đâu?”

“Giám đốc Trịnh dĩ nhiên đang tăng ca, ấy bận lắm.”

“Dung Dung, lại đây kỳ lưng cho .”

“Anh chỉ muốn lừa em vào tắm chung thôi, đồ xấu xa.”

Cho đến khi gương mặt kiêu ngạo đắc ý của Diệp Dung Dung biến mất khỏi màn hình mười mấy giây, cả hội trường vẫn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Chát!”

“Đồ khốn nạn!”

Cái tát của ba Trịnh dường như dốc hết sức lực.

Vừa đánh xong, cả người ông như sụp xuống, lưng còng đi thấy rõ.

Tôi cũng cảm thấy lòng mình chùng xuống — tôi rốt cuộc không thể giữ nổi mối quan hệ với hai vị trưởng bối đáng kính ấy.

“Trịnh Gia Tinh, người phản bội cuộc hôn nhân này không phải tôi, mà là — cái loại khốn nạn dắt tiểu tam lên giường cưới!”

“Còn cái đống chất lỏng trên ga giường hôm đó là gì, cần tôi phải toẹt ra à? Anh chơi bẩn cũng quá đà rồi đấy!”

Tôi vừa mắng vừa thấy mắt mình nhòe đi.

Tình cảm mấy năm nay chẳng phải là giả.

Bây giờ đến mức này, sao tôi có thể không đau lòng?

Người đàn ông trước mắt tôi… rốt cuộc đã thay đổi từ khi nào?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...