Tôi Không Cần Cưới [...] – Chương 5

Vẻ mặt cha Lệ dường như dịu lại đôi chút. Ông cầm gậy chỉ xuống Lệ Ngôn Triệt, trầm giọng hỏi:

“Còn con? Con sao?”

Lệ Ngôn Triệt khó nhọc ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn vương máu:

“Con chỉ coi Mộng Thanh là em .”

“Thằng khốn!”

Cha Lệ mắt đỏ ngầu, gậy trong tay nện xuống không chút nương tay:

“Coi là em mà cũng ? Nhà họ Lệ thiếu đàn bà cho con hay sao?!”

“Ta mặc kệ con nghĩ thế nào, ngày mai đi đăng ký kết hôn! Cưới không cần lễ, nhà họ Lệ không chịu nổi mất mặt thêm nữa!”

Lệ Mộng Thanh mắt nhòe lệ, run rẩy nắm lấy tay Lệ Ngôn Triệt:

“Anh ơi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi.”

“Cút ra!”

Lệ Ngôn Triệt giật mạnh tay, gắng sức hét lên:

“Ba! Con đã rồi, con chỉ coi ta là em . Người con muốn cưới, chỉ có Ôn Dao!”

“Nếu ba ép con cưới Mộng Thanh, thì hôm nay cứ đánh chết con đi!”

Lệ Mộng Thanh run lẩy bẩy:

“Hôm đó, chẳng phải sẽ để em theo cả đời sao?”

“Là mày dụ dỗ tao!”

Lệ Ngôn Triệt gào lên như phát điên:

“Không phải mày cởi đồ, dán lên người tao, thì sao có chuyện gì xảy ra?!

“Tất cả là tại mày! Nếu không có mày, Ôn Dao sao lại rời bỏ tao?!”

“Đồ hỗn xược!”

Cha Lệ tức đến mức vung gậy giáng xuống đầu con trai không chút nương tay.

Đến khi Lệ Ngôn Triệt phun máu, ngã lăn bất tỉnh, còn Lệ Mộng Thanh khóc đến ngất xỉu.

Trong tiếng còi xe cấp cứu chói tai, nhân viên y tế đẩy hai cái băng ca ra khỏi cửa:

Lệ Ngôn Triệt gãy ba xương sườn,

Lệ Mộng Thanh thở bằng mặt nạ oxy.

8

Tuần trăng mật kết thúc, đã là một tháng sau.

Công việc dồn ứ, tôi phải thêm đến tận đêm khuya, chờ Giang Lâm đến đón.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, gió lạnh mùa đông lập tức ùa vào mặt.

Lệ Ngôn Triệt đang tựa vào cửa hút thuốc, thấy tôi liền dụi tắt điếu thuốc, nhanh chóng bước tới.

“Ôn Dao.” Giọng ta khàn khàn.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị ta ôm chặt vào lòng.

“Xin lỗi… xin lỗi… tha thứ cho không?”

Cánh tay ta siết rất chặt, như muốn hòa tôi vào xương máu của mình:

“Một tháng qua ngày nào cũng nghĩ về em, chịu không nổi nữa rồi…”

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nước mắt ta thấm ướt vai áo mình.

Người đàn ông từng luôn điềm đạm, lý trí, giờ phút này lại như một đứa trẻ lạc đường, ôm tôi khóc nức nở.

“Anh không thể sống thiếu em! Vì em, chịu đòn gia pháp của ba, vừa xuất viện là đến tìm em… nhà họ Ôn lại cho bảo vệ đuổi đi, chỉ còn cách đứng chờ ở đây…”

Nước mắt ta nóng bỏng, trái tim tôi lại bình thản đến lạ.

“Anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi,” ta nâng mặt tôi lên, giọng run rẩy,

“Anh sẽ không cưới Lệ Mộng Thanh đâu, là ta dụ dỗ , đứa con đó… cũng không cần nữa.”

Nói đến đây, ta dịu giọng, ánh mắt chứa chan khẩn cầu:

“Ôn Dao, em ly hôn với tên đó đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”

Tôi trợn mắt, mạnh mẽ đẩy ta ra:

“Đừng có khóc lóc nỉ non trước mặt tôi, tôi không còn tin nổi trò này nữa!”

Sắc mặt Lệ Ngôn Triệt lập tức tái nhợt, vẻ tổn thương hiện rõ dưới ánh đèn đường.

Tôi bật lạnh.

Giờ mới giả vờ si ? Quá muộn rồi.

Tôi vốn định quay người bỏ đi, bất chợt lại muốn cho ta nếm thử cảm giác đau đến vỡ vụn, như cái ngày tôi nghe tin Lệ Mộng Thanh mang thai .

Tôi nhếch môi, thẳng vào mắt ta:

“Tôi đang mang thai, là con của Giang Lâm.”

Cố ý ngừng một chút, rồi tiếp:

“Nếu chúng ta bắt đầu lại, có sẵn lòng nhận đứa bé này không?”

Đồng tử Lệ Ngôn Triệt co rút, phải dựa vào tường mới đứng vững.

Một lúc lâu sau, ta mới khàn giọng đáp:

“Ôn Dao… vì em, bằng lòng cha đứa bé này.”

“Nằm mơ đi!”

Giọng Giang Lâm vang lên từ phía sau.

Anh ấy sải bước tới, ngay trước mặt Lệ Ngôn Triệt ôm chặt tôi vào lòng, khóe môi cong lên đầy chế giễu:

“Lệ Ngôn Triệt, là cái keo con chó, dính vào rồi chẳng gỡ ra nổi à?”

“Muốn vợ tôi ly hôn? Đòi cha đứa con của tôi?”

Giang Lâm khinh khỉnh ta từ đầu đến chân:

“Anh cũng xứng?”

“Mày!”

Lệ Ngôn Triệt, người xưa nay vẫn cao ngạo như một đại sư thư pháp, lần đầu bị người khác mắng thẳng mặt, nghẹn họng không biết gì.

Tôi khẽ ho một tiếng, hơi lúng túng.

Giang Lâm đột ngột bế bổng tôi lên, giọng ngọt ngào như mật:

“Đang mang thai thì đừng đứng lâu.”

Nhưng ngay sau đó, ấy ghé sát tai tôi, nghiến răng nghiến lợi thì thầm:

“Vừa nãy hắn ôm em đấy à, hửm?”

Tôi lập tức đỏ cả tai, Giang Lâm ghen rồi!

Từ khóe mắt, tôi thấy Lệ Ngôn Triệt vẫn đứng sững một chỗ, ánh mắt tràn đầy cay đắng.

Tôi thản nhiên vung một câu:

“Lệ Ngôn Triệt, nãy giờ tôi đấy, đừng tưởng thật.”

Giang Lâm quét qua ta một cái lạnh như băng, mãn nguyện ôm tôi lên xe.

Khi xe khởi , qua gương chiếu hậu, tôi thoáng thấy bóng Lệ Mộng Thanh lao tới như điên.

Cô ta hét lên chói tai, lao vào Lệ Ngôn Triệt:

“Tại sao không cần em?! Em hận !”

Lưng Lệ Ngôn Triệt rõ ràng cong xuống, như thể cả thế giới vừa đổ sập lên người ta.

Tôi quay mặt đi, sang “người nào đó” bên cạnh đang giận dỗi mặt mày sầm sì, liền đưa tay nhéo má ấy:

“Anh Lục, mà còn bày ra bộ mặt đó, em giận thật đấy.”

Anh ấy thở dài bất đắc dĩ, rồi đột nhiên giữ lấy sau đầu tôi, cúi người hôn xuống thật mạnh:

“Bây giờ còn giận không?”

Sau này, từ cuộc “tám chuyện” của ba mẹ, tôi mới biết,

Tối hôm đó, Lệ Mộng Thanh đã đâm Lệ Ngôn Triệt nhiều nhát dao.

Khi thấy ta nằm trong vũng máu, ta vừa khóc vừa gào đến tê tâm liệt phế, rồi tự cắt cổ tay tự sát.

Cuối cùng, Lệ Mộng Thanh không qua khỏi, mang theo đứa con chưa kịp chào đời rời khỏi thế gian.

Lệ Ngôn Triệt dù giữ mạng, hoàn toàn suy sụp.

Anh ta bắt đầu say xỉn triền miên, tinh thần thất thường, dần dần trở thành một kẻ lang thang.

Nghe tin ấy, tôi lôi hết đống quà sinh nhật năm xưa ta tặng ra xem.

Bốn bức thư pháp “Sinh nhật vui vẻ” không đề tên

Khi đưa đi đấu giá, đều bán với giá trên trời.

Đúng như lời ta từng :

“Không ký tên thì mới đáng giá.”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...