Tôi Không Cần Cưới [...] – Chương 4

6

Lễ cưới Giang Lâm chọn tổ chức tại một nhà thờ cổ kính, cũng chính là nơi năm xưa chúng tôi đã đánh cược.

Trước giờ cử hành hôn lễ, ấy ghé sát tai tôi, đắc ý thì thầm:

“Biết không? Hôm đó em quay lưng rời đi sau khi cá cược, thì lập tức quỳ trước tượng Chúa, cầu xin Người nhất định phải cho thắng. Đấy, linh thật đấy chứ.”

Tôi quay mặt đi: “Trẻ con!”

Anh ấy như đứa trẻ vừa giành kẹo: “Thì sao, từ nhỏ đến lớn đánh cược mới thắng em đúng một lần, trẻ con thì trẻ con!”

Lúc đó, giọng trầm hùng của vị linh mục vang lên:

“Anh Giang Lâm có đồng ý lấy Ôn Dao vợ?”

“Con đồng ý!”

Giọng ấy run run vì kích , tay nắm lấy tay tôi cũng khẽ run.

“Cô Ôn Dao, có đồng ý—”

“Cô ấy không đồng ý!”

Cửa nhà thờ bỗng bị đẩy mạnh, bóng dáng Lệ Ngôn Triệt lao nhanh vào.

Hai mắt ta đỏ rực, giọng khản đặc:

“Ôn Dao, đi với !”

Cả hội trường xôn xao.

Chưa ai kịp phản ứng, ta đã lao đến bục lễ, định nắm lấy cổ tay tôi.

Giang Lâm lập tức đẩy ta ra, kéo tôi vào lòng bảo vệ.

Lệ Ngôn Triệt trừng trừng cánh tay đang vòng qua eo tôi, giọng gắt lên:

“Ôn Dao, tìm đâu ra diễn viên thế? Diễn hăng quá rồi đấy, thật sự tưởng mình là rể à? Bây giờ có thể rút lui rồi đấy!”

Giang Lâm nhướng mày, lại kéo tôi sát thêm một chút.

Ngọn lửa trong mắt Lệ Ngôn Triệt càng bùng lên:

“Tôi lại lần nữa, tôi là vị hôn phu của Ôn Dao! Tôi bảo cậu cút, cậu nghe rõ chưa?!”

Giang Lâm khẽ khẩy, nắm tay đã siết chặt.

Tôi nhẹ nhàng giữ tay ấy lại, ra hiệu để tôi xử lý.

“Lệ Ngôn Triệt,” tôi thẳng vào mắt ta, “ba ngày trước tôi đã rất rõ ràng rồi, hôn ước giữa chúng ta đã bị hủy.”

“Hôm nay là lễ cưới của tôi và Giang Lâm tôi không muốn lớn chuyện ảnh hưởng buổi lễ. Làm ơn rời khỏi đây!”

Lệ Ngôn Triệt rõ ràng sững người, sắc mặt mỗi lúc một khó coi.

“Chỉ vì tức giận mà tùy tiện cưới một người lạ? Ôn Dao, trước giờ việc không suy nghĩ, lần này thật quá đáng!”

Anh ta cắn răng, giọng hạ xuống, như đang cố kiềm chế:

“Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp. Anh có thể tha thứ cho em.”

Không đợi tôi đáp lại, ta quay sang phía khách mời, cúi đầu với phong thái lịch lãm:

“Mong mọi người thứ lỗi, vị hôn thê của tôi chỉ đang giận dỗi, mới xảy ra buổi lễ hiểu lầm này. Xin mọi người cứ giải tán.”

Khách mời đưa mắt nhau, ở đây toàn là người thân hai nhà Ôn và Giang, ai dễ gì rời đi vì lời suông của ta?

Tôi không ngờ Lệ Ngôn Triệt lại có thể trơ trẽn đến mức này, đến giờ vẫn cho rằng tôi chỉ đang dỗi.

Anh ta dựa vào đâu để đến đám cưới của tôi và Giang Lâm?

Nghĩ đến việc Giang Lâm vì buổi lễ này mà thức trắng mấy đêm, chỉ để mọi thứ không quá vội vàng, cơn giận trong tôi bùng lên.

“Chát!”

Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt Lệ Ngôn Triệt, không kìm hét lên:

“Lệ Ngôn Triệt! Anh bị điên à? Đây là đám cưới của tôi và Giang Lâm Anh lấy tư cách gì đuổi khách của chúng tôi?!”

“Tôi không hề giận dỗi, giữa tôi và đã hoàn toàn chấm dứt rồi, nghe hiểu chưa?! Anh tôi không có đầu óc, thì sao? Có thông minh hơn tôi chút nào không?!”

“Tôi cầu xin giữ lại cho tôi chút thể diện sau chia tay. Cút khỏi lễ cưới của tôi! Cả đời này tôi không muốn gặp lại nữa!”

Có lẽ chưa bao giờ thấy tôi mất kiểm soát đến , Lệ Ngôn Triệt ôm mặt, đứng chết lặng.

Giọng ta khàn đặc:

“Nhưng chưa bao giờ đồng ý hủy hôn… Anh chỉ bảo em về nhà họ Ôn nghỉ ngơi vài hôm. Tình cảm bao năm của chúng ta, sao em có thể dứt là dứt? Ôn Dao, em có còn tim không?”

Tôi bật lạnh:

“Tôi không có tim? Anh để Lệ Mộng Thanh có thai, còn công khai tứ trước mặt tôi, lại còn muốn tôi mẹ thay thế, biến tôi thành con ngốc, có tim à?”

Anh ta đỏ cả mắt:

“Anh với Mộng Thanh chỉ là em, không phải như em nghĩ. Đứa bé là ngoài ý muốn, nó không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Người là em, điều đó không thay đổi.”

Tôi lạnh trong lòng:

Nói tôi, hành lại “thành thật” hướng về Mộng Thanh.

Không muốn thêm lời nào, tôi quay sang linh mục:

“Xin hãy tiếp tục buổi lễ.”

Giang Lâm ra hiệu cho vệ sĩ tiến lên.

Thấy hai vệ sĩ đang tiến lại gần, Lệ Ngôn Triệt đột nhiên lao tới định kéo tôi đi.

“Đồ cặn bã! Giờ còn chưa biết hối lỗi?!”

Giang Lâm cuối cùng không chịu nổi nữa, tung một cú cực mạnh vào mặt Lệ Ngôn Triệt.

Chưa kịp phản ứng, ta lại ăn thêm một cú đá, ngã lăn xuống sàn lễ.

Lệ Ngôn Triệt nằm sóng soài dưới sân khấu, hồi lâu không đứng dậy nổi.

Khi bị vệ sĩ kéo ra khỏi nhà thờ, ta không ngừng ngoái đầu tôi.

Nước mắt và máu hòa lẫn trên mặt, nụ gượng gạo kia còn khó coi hơn cả khóc.

Vừa ra tới cửa nhà thờ, liền đụng ngay gương mặt giận dữ của cha Lệ.

“Chát!”

Một cái tát trời giáng giáng thẳng lên mặt Lệ Ngôn Triệt.

Cha Lệ nghiến răng gầm lên:

“Đồ súc sinh!”

7

Sau khi Lệ Ngôn Triệt bị cha ta kéo đi, hôn lễ tiếp tục diễn ra.

Khi linh mục tuyên bố chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng, Giang Lâm lập tức ôm chầm lấy tôi.

Bàn tay nóng rực của áp vào lưng tôi, ánh mắt rực cháy như muốn khắc sâu hình bóng tôi vào tim:

“Được không?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của đã rơi xuống.

Khác hẳn sự kiềm chế thường ngày, nụ hôn ấy mang theo cảm giác tuyên bố chủ quyền, vẫn dịu dàng đến mức khiến trái tim tôi run rẩy.

Ghế khách vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo rộn ràng, như thể màn kịch náo loạn ban nãy chưa từng xảy ra.

Lúc chụp ảnh tập thể, mẹ tôi ghé sát lại, ranh mãnh, vừa lắc lắc điện thoại vừa khoe:

“Con , nãy mẹ quay lại cảnh con mắng Lệ Ngôn Triệt, rồi gửi thẳng vào nhóm họ hàng nhà họ Lệ rồi đấy. Hai em ra cái chuyện mất mặt như thế, xem bọn họ còn dám vác mặt ra xã hội không!”

Ba tôi sang sảng:

“Lão Lệ sĩ diện nhất nhà, lần này chắc đánh gãy chân con trai thật cũng nên.”

Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Giang Lâm cả hai cùng bật .

Đúng lúc đó, nhiếp ảnh gia bấm máy. Trong bức ảnh, ai nấy đều nở nụ thật lòng, rạng rỡ.

Những u uất đè nặng trong lòng tôi suốt những ngày qua cuối cùng cũng tan biến như mây khói.

Tại biệt phủ nhà họ Lệ, Lệ Ngôn Triệt quỳ thẳng người trên đất.

Bên cạnh, Lệ Mộng Thanh co người lại, khuôn mặt trắng bệch.

“Chát!”

Cha Lệ vung mạnh cây roi gia pháp to bằng cánh tay, nện thẳng vào lưng Lệ Ngôn Triệt.

Một cái, hai cái, ba cái…

Lệ Ngôn Triệt phun ra một ngụm máu, cả người ngã chúi xuống sàn.

Mẹ Lệ đứng bên liên tục lau nước mắt, dưới ánh mắt nghiêm khắc của chồng, không dám bước lên can ngăn.

Cha Lệ quay sang Lệ Mộng Thanh, giọng lạnh như băng:

“Chúng ta nhận nuôi từ trại mồ côi, coi như con ruột. Vậy mà lại ra chuyện này với mình? Cô khiến nhà họ Lệ mất hết mặt mũi!”

“Ngày mai đến bệnh viện thai. Sau đó lập tức ra nước ngoài, mười năm không quay về!”

Lệ Mộng Thanh lập tức quỳ bò lên trước, dập đầu liên tục:

“Ba! Xin ba! Đứa bé vô tội, cho con sinh nó ra đi…”

“Từ nhỏ con đã thích ấy, con biết nhà họ Lệ sẽ không chấp nhận chúng con… Nhưng đây là con của con và ấy, là trưởng tôn của nhà họ Lệ, xin ba hãy để con sinh đứa bé này…”

Mẹ Lệ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng thấp nhẹ:

“Hay là… để chúng nó đến với nhau đi. Mộng Thanh là con nuôi, không có huyết thống, lại lớn lên dưới tay tôi, tôi hiểu con bé…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...