Tôi Không Cần Cưới [...] – Chương 1

1

Có lẽ vì tôi quá đỗi bình tĩnh nên chỉ ba giây sau khi cúp máy, Lệ Ngôn Triệt lại gọi lại.

“Ôn Dao, xin lỗi, chuyện này là lỗi của . Nhưng em phải tin , luôn xem Mộng Thanh như em , đứa bé này thật sự là ngoài ý muốn.”

Tôi giễu cợt: “Ừ, cảm em sâu đậm quá, sưởi ấm mà cũng leo luôn lên giường, cảm thật đấy.”

Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại, rồi truyền đến tiếng thở dài bất lực:

“Em tức giận hiểu, em có thể mắng, có thể đ ,ánh . Nhưng Mộng Thanh vẫn đang đi học, chưa chồng mà có bầu, lại không thể cha đứa bé là ai…”

“Nó là trẻ mồ côi, tuy ba mẹ nhận nuôi và coi như con ruột, chuyện thế này, nhà họ Lệ chắc chắn sẽ không chấp nhận, sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”

“Thế nên hy vọng em có thể nhận là con mình. Vừa hay em nghỉ việc rồi, ở nhà cũng tiện. Không ai nghi ngờ đâu.”

Tôi ngửa đầu, cố ép lùi dòng nước mắt nóng rực, khô khốc mở miệng: “Lệ Ngôn Triệt, chúng ta đừng kết hôn nữa.”

“Không kết hôn?” Anh ta im lặng mấy giây, rồi gầm lên, “Ôn Dao, em hết chuyện để rồi sao? Không phải chính em suốt năm năm qua cứ bám lấy đòi cưới sớm sao?!”

“Giờ cả giới ai cũng biết em là hôn thê của Lệ Ngôn Triệt, em nghĩ hôn nhân là trò à? Ôn Dao, từ khi nào em trở nên bốc đồng như ?!”

Tôi có thể tưởng tượng ra lúc này ta đang nhíu chặt mày, và quả nhiên giây tiếp theo tôi nghe thấy lời đ ,e d ,ọa quen thuộc:

“Tiểu thư nhà họ Ôn, hỏi em lần cuối! Cái đám cưới này, em thật sự không muốn kết nữa?!”

Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại, khẽ cay đắng: “Ừ, em không cần nữa, Lệ Ngôn Triệt.”

Anh ta lạnh: “Anh không rảnh chơi với em, tùy em!”

Cuộc gọi bị thái độ t ,àn nh ,ẫn cúp ngang.

Tôi đứng giữa hội trường tiệc cưới, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, bất ngờ giật phăng tấm mạng che đầu, quay người chạy ra ngoài.

Cha mẹ nhà họ Lệ lập tức chặn đường tôi lại. Ông Lệ giành trước:

“Ôn Dao, con phát đ ,iên cái gì ? Chỉ vì Ngôn Triệt đưa em đi viện mà con định đám cưới? Muốn cả trăm khách mời vào mặt nhà họ Lệ à?”

Bà Lệ hừ lạnh tiếp lời:

“Tôi đã là không hợp mà. Nhà họ Lệ chúng tôi là danh môn thư hương, nhà họ Ôn chỉ là phú hộ mới nổi, môn đăng hộ đối cái gì chứ.”

“Nhưng Ngôn Triệt cứ khăng khăng, tôi cũng đành chịu. Thấy chưa, hôm nay thành ra trò rồi!”

Ông Lệ khẩy:

“Được, không cưới cũng tốt, khỏi sau này con bé chuyện, mất mặt nhà họ Lệ.”

Rõ ràng người sai là Lệ Ngôn Triệt, mà hai người họ lại quay sang trách móc tôi.

Tôi siết chặt tấm mạng, đầu ngón tay run rẩy: “Là Ngôn Triệt tự ý hủy hôn. Còn vì sao… ông bà tự đi hỏi ta đi, tôi ngại ra mất mặt.”

Nghe là do con trai họ quyết định, hai người kia lại càng vênh váo.

“Cho dù là Ngôn Triệt không cưới, con là dâu, không nên rõ trước mặt mọi người, cúi đầu xin lỗi à?”

“Cha mẹ con dạy dỗ kiểu gì , đến cả phép tắc cơ bản cũng không hiểu, xứng dâu nhà họ Lệ sao?”

Tôi hít sâu một hơi: “Tôi sẽ không gả vào nhà họ Lệ. Nếu hai người không có chuyện gì khác, xin nhường đường.”

“Con…!” Mặt cả hai lập tức biến sắc, hiển nhiên không ngờ tôi, người luôn ngoan ngoãn lại cứng rắn như .

Tôi không thèm để ý nữa, lách qua họ bước vào phòng hóa trang.

Sau lưng, bà Lệ tức tối hét lên: “Đồ không dạy dỗ!”

Trong phòng trang điểm, đã có người đứng đợi từ lâu.

Bộ đồ thể thao ôm người khiến vai ta trông rộng, chân dài. Ánh nắng chiếu nghiêng vẽ ra đường nét rõ ràng sắc sảo.

Chỉ là quầng thâm dưới mắt đã bán đứng , chắc chắn cả đêm không ngủ.

Thấy tôi bước vào, ta khoanh tay đứng dậy, khóe môi vẫn là nụ quen thuộc đến mức muốn đánh.

Tôi quay mặt đi: “Người nào đó chẳng phải thề sống thề ch ,et sẽ không dự đám cưới của tôi sao?”

Anh ta bỗng áp sát lại, hơi thở ấm nóng lướt qua tai.

Khoảnh khắc bốn mắt nhau, tôi chợt thấy lại th ,iếu n ,I ên quật cường năm xưa.

“Ôn Dao, thua cược thì phải trả giá.”

Tôi mím môi, không đáp.

Anh ta cuống lên: “Em quên rồi à?!”

“Không quan tâm, ba ngày nữa chúng ta kết hôn. Em không đến…” Anh ta ngập ngừng, rồi như buông bỏ tất cả, “Thì đến nhà họ Ôn rể!”

Nói xong, như sợ nghe phải câu từ chối, ta nhanh chóng chuồn mất.

Tôi bật thành tiếng.

Tên ng ,ốc này, tôi sao có thể quên ?

Hai nhà vốn là chỗ quen biết lâu năm, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân quá nên không nghĩ sẽ .

Mười năm trước, ta tỏ , tôi thôi đi.

Anh ta đ ,au lòng đến mức đòi cá cược với tôi.

Không ngờ cuối cùng… người thua lại là tôi.

2

Vừa thay xong váy cưới, Lệ Ngôn Triệt đã gửi một bức ảnh đến.

Tất cả đồ đạc của tôi bị v ,ứt như r ,ác trước cổng biệt thự.

Tấm chăn cưới mẹ tôi tự tay khâu là thứ đập vào mắt nhất, bị nh,ét đại vào túi nilon trong suốt, sắc đỏ rực chói mắt dưới nắng, khiến mắt tôi đ ,au b ,uốt.

“Lập tức đến lấy!”

“Không lấy tôi bảo dì Trương vứt luôn.”

Tôi chằm chằm màn hình, ngón tay lạnh buốt.

Anh ta quá hiểu tôi.

Những thứ khác tôi có thể không cần, cái chăn đó, tôi nhất định phải lấy lại.

“Được, tôi đến.”

Tấm chăn ấy, mẹ tôi mất ba tháng may vá.

Một người chưa từng cầm kim chỉ, ngón tay bị đ ,âm chảy m ,á u ch,i ch,ít.

Đêm trước ngày cưới, bà còn đưa tôi: “Con à, nhất định phải hạnh phúc cả đời.”

Thế khi tôi đến nơi, cổng nhà trống không.

Mới chỉ nửa tiếng.

Tôi đã sẽ tới mà, ta lại nôn nóng đến mức không chờ nổi, phải đuổi tôi ra như thế sao?

Cơn giận bùng lên, tôi đẩy mạnh cửa biệt thự lao vào.

Khoảnh khắc mở cửa, toàn thân tôi lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Lệ Mộng Thanh đang ngồi bên mép bàn ăn, Lệ Ngôn Triệt thì hai tay đỡ lấy eo ta, nghiêng mặt áp vào cái bụng lùm lùm kia, ánh mắt dịu dàng đến lóa mắt.

“Anh ơi,” Lệ Mộng Thanh khẽ gọi, “e ,m b ,é đ ,á em kìa.”

Lệ Ngôn Triệt lập tức áp sát hơn, khóe môi cong lên thành nụ mà tôi chưa từng thấy: “Nghịch quá, giống em hồi nhỏ.”

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng như có thể nhỏ nước: “Ước gì mắt nó cũng giống em.”

Lệ Mộng Thanh mím môi .

Lệ Ngôn Triệt h ,ôn nhẹ lên môi ta, giọng bất ngờ trầm xuống, mang theo áy náy: “Thật sự quyết định sinh xong rồi đi à? Thật ra… em có thể ở lại, sẽ chăm sóc em và con. Một đứa trẻ nhỏ thế này, sao có thể không có mẹ ruột chứ.”

Lệ Mộng Thanh đưa ngón trỏ chạm lên môi ta, khẽ lắc đầu: “Anh à, nếu em không đi… chị dâu biết phải sao?”

Nghe thấy hai chữ “chị dâu” Lệ Ngôn Triệt rõ ràng sững lại, sau đó sắc mặt tối sầm:

“Cô ta á? Giờ chia tay chẳng qua là giận dỗi thôi. Đợi sinh xong, chẳng phải lại đến cầu xin về chăm con à. Con nhà buôn như ta, trong mắt chỉ có lợi ích, gì có thứ gọi là tự trọng.”

“Em quên rồi sao, hồi đó ta bám riết lấy để ? Gương mặt lấy lòng đó, giờ nghĩ lại thấy buồn nôn.”

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống.

Thì ra lời tỏ dũng cảm năm đó của tôi, lại khiến ta thấy ghê tởm đến tận bây giờ.

Nhà họ Lệ là dòng dõi thư hương nổi tiếng nhất Tô Thành, Lệ Ngôn Triệt cũng là danh gia trẻ tuổi nhất trong giới thư pháp.

Năm năm trước, ta mang thư pháp viết tay đến tìm ba tôi để xin đầu tư cho Học Viện Cổ Tự.

Ba tôi khen ta không ngớt, đặc biệt giới thiệu cho tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...