11
Sau hôm đó, tôi và Thẩm Lăng Xuyên rơi vào chiến tranh lạnh.
Có lẽ lẽ ra điều này nên đến sớm hơn, chỉ là… trước giờ, lần nào cũng là tôi chủ lành.
Anh liên tục mấy ngày không về nhà, chỉ còn lại tôi và Trần Trần ở trong căn nhà lạnh lẽo.
Lúc đang xem TV, trang tin giải trí xuất hiện ngay ở đầu bản tin – Thẩm Lăng Xuyên và Lục Vũ Vi cùng tham dự một sự kiện.
Trần Trần vui vẻ chỉ vào hai người trên màn hình:
“Ba kìa! Với xinh đẹp nữa!”
Tim tôi chợt siết lại, nghĩ đến lời Thẩm Lăng Xuyên đã hôm đó.
Tôi liền hỏi con:
“Trần Trần biết đó à?”
Thằng bé gật đầu, đôi mắt bất chợt sáng lên, sau đó vừa vừa vỗ tay:
“Ba dắt tụi con đi công viên chơi, ấy tốt lắm, còn cho Trần Trần ăn kem~”
Rồi, nó len lén liếc tôi một cái, bĩu môi :
“Mẹ không bao giờ cho Trần Trần ăn kem… ấy tốt, mẹ xấu.”
Nghe đến đây, tim tôi như vỡ vụn.
Tôi bắt đầu tự hỏi… liệu có phải tôi thật sự là một người mẹ tệ?
Tôi tệ đến thế sao?
Có lẽ… là thật.
Gia cảnh tôi chẳng bằng ấy, ngoại hình cũng chẳng thể sánh . Quan trọng nhất là, ấy tự tin, cởi mở, luôn vây quanh.
Còn tôi thì tự ti, thiếu thốn cảm, tính cách lại đầy khiếm khuyết.
So với tôi, Lục Vũ Vi mới là người mẹ mà Trần Trần muốn có.
Một người mẹ mà thằng bé có thể tự hào khoe với bè.
Tôi thấy tủi thân và buồn vô hạn.
Cả ngày hôm đó, tôi rơi vào trạng thái chán ghét chính mình.
Tay tôi run không kiểm soát , cơ thể thì lạnh buốt. Dù uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng đỡ hơn.
Sự sụp đổ của người trưởng thành, thường chỉ đến trong chớp mắt.
Chỉ đến khi bên tai vang lên tiếng khóc hoảng loạn của Trần Trần, tôi mới bừng tỉnh.
Không biết từ bao giờ, trên cổ tay tôi đã chi chít những vết cắt, máu bắt đầu rịn ra.
Tôi giơ tay định chạm vào con, định bảo nó đừng sợ…
Nhưng nó hét lên rồi lùi lại, trốn tránh tôi.
12
Thẩm Lăng Xuyên rất nhanh đã quay về.
Đi cùng … là Lục Vũ Vi.
Vừa thấy cảnh trước mắt, việc đầu tiên là ôm chặt lấy Trần Trần để dỗ dành.
Sau đó giao con cho Lục Vũ Vi, ra hiệu bảo ta đưa bé đi chỗ khác.
Tiếp đó, sải bước về phía tôi, nắm chặt cổ tay tôi, thấy những vết thương, đồng tử liền co rút lại.
“Tô Du Lê! Em lại điên cái gì nữa đây?!”
Anh khẩy một tiếng, mỉa mai:
“Không cần phải cố bộ bị thương để dụ tôi quay về đâu, sao? Giờ tính lấy cái chết ra ép cưới à?”
Tôi không gì.
Trong đầu chỉ hiện đi hiện lại hình ảnh Trần Trần sợ hãi bật khóc vì tôi.
Cảm giác bất lực nặng nề dâng trào khắp cơ thể.
Có lẽ… tôi thật sự không phù hợp để mẹ.
Không có tôi, Thẩm Lăng Xuyên và Trần Trần vẫn sẽ sống rất tốt.
Có lẽ… tôi nên rời đi thôi.
Trước khi mất ý thức, tôi thấy Thẩm Lăng Xuyên lần đầu tiên gọi tên tôi với vẻ mặt cuống cuồng đến thế.
Nếu như tôi không biết không tôi… chắc tôi đã lầm tưởng… rằng mình quan trọng.
Suýt nữa tôi đã bị ánh mắt dịu dàng của lừa gạt rồi.
13
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi bất ngờ thấy… yên tâm.
Trong mắt Thẩm Lăng Xuyên tràn đầy cảm phức tạp. Anh tôi, nhẹ nhàng vuốt qua những vết thương trên cánh tay tôi.
Một lúc sau, mới khó khăn lên tiếng:
“Từ khi nào?”
Anh đang hỏi, bệnh của tôi bắt đầu từ khi nào.
Nhưng đến cả tôi… cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.
Ban đầu chỉ là thi thoảng mất ngủ, tự dưng buồn vô cớ rồi bật khóc. Dần dần, mọi thứ tệ hơn từng ngày, cho đến hiện tại.
“Tại sao không với ?”
Thẩm Lăng Xuyên giữ chặt lấy vai tôi, khóe mắt hoe đỏ, giọng mang theo đau đớn.
Tôi bật , nghiêng đầu sang chỗ khác:
“Nói rồi thì có ích gì sao?”
Thật ra, nếu quan tâm tôi một chút thôi, đã sớm phát hiện tôi có điều bất ổn.
Cái tủ đầu giường chất đầy thuốc chống trầm cảm — chưa từng mở lấy một lần.
Bao lần chúng tôi nằm ngủ cạnh nhau, ôm nhau, chỉ cần bật đèn lên là có thể thấy những vết sẹo mờ trên cổ tay tôi — vết cũ vừa lành đã có vết mới.
Anh chưa từng thắc mắc tại sao giữa mùa hè nóng bức, tôi vẫn mặc áo dài tay.
Chỉ cần chịu hỏi thêm một câu, để ý thêm một chút, thì đâu cần phải hỏi tôi câu ngớ ngẩn đó.
Nói cho cùng, chưa từng quan tâm tôi. Cũng chưa từng tôi.
Tôi bắt đầu tự hỏi, những năm qua ở bên cạnh , tôi đã nhận lại gì?
Một trái tim tan nát với đầy vết xước, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều lần, là nước mắt đã cạn khô, là một cơ thể chẳng còn lành lặn.
Tôi bỗng nhận ra… thật đáng sợ.
Trong vô thức, tôi đã đánh mất giá trị tồn tại của chính mình.
Nếu cứ tiếp tục ở lại bên , có lẽ tôi sẽ chết mất.
Nhưng đời tôi… vẫn còn dài lắm. Chẳng lẽ tôi không thể sống vì chính mình một lần sao?
Bạn thấy sao?