14
Tôi nằm trên giường, lật đi lật lại tấm ảnh ấy, không biết bao nhiêu lần.
Chữ ký của các ngôi sao thường rất bay bướm, của Diệu Chước cũng .
Đến giờ tôi vẫn chưa thể tin rằng Giang Tri Tức đã có , hơn nữa, ta còn hẹn hò với một nữ minh tinh.
Nói ra thì cũng chẳng có gì lạ. Giang Tri Tức vốn dĩ là người của giới thượng lưu, ta có khi còn chính là mẫu đàn ông mà các nữ minh tinh khao khát theo đuổi.
Nhưng rõ ràng chỉ mới mấy ngày trước, tôi và ta còn ngồi ở cái bàn trong phòng khách này cùng nhau uống rượu.
Đột nhiên, tôi thấy trống rỗng đến lạ.
Tôi từng nghĩ Giang Tri Tức là người thực sự đứng bên cạnh mình, hóa ra không phải.
Anh ta thậm chí còn giấu tôi, lén lút có , trong khi tôi vẫn ngây thơ cho rằng ta độc thân từ trong trứng nước.
Thì ra, kẻ cứ mải mê diễn một vai hề đơn độc trên sân khấu, chỉ có mỗi tôi.
Tôi trượt màn hình điện thoại đến mức sắp rách, mà vẫn chẳng gửi nổi cho ta một tin nhắn.
Rõ ràng đã gõ ra rất nhiều chữ, lại xóa sạch hết.
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản như “Anh có mà cũng không với tôi?”, thế tôi lại chẳng thể nào bấm gửi.
Giang Tri Tức giấu tôi để đi đương.
Quá đáng thật sự.
Tôi chằm chằm vào chai rượu còn dang dở lần trước, chẳng hiểu sao, tôi tiện tay cầm lấy nó, rồi bước ra khỏi nhà.
15
Trên đường, có tiếng chó hoang sủa văng vẳng.
Những chiếc đèn đường lẻ loi soi sáng con đường phía trước, vài ba người qua lại vội vàng lướt qua bên cạnh tôi.
Tim tôi đập thình thịch.
Không biết cảm giác phấn khích này từ đâu mà đến, cũng chẳng rõ thế nào để dập tắt nó.
Công viên trước nhà đã sớm không còn bóng dáng của lũ trẻ con nô .
Tôi ngồi một mình trên chiếc xích đu.
Mặt trăng nhợt nhạt chìm sâu vào màn đêm.
Cho đến khi một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi ngước lên, sững sờ người trước mặt—tay đút túi áo gió, đứng ngay trước mặt tôi.
Thật lòng mà , hôm nay đúng là ngày quái quỷ.
Liên tiếp gặp hai người nổi tiếng.
16
Khó khăn lắm mới tìm một quán cà phê còn mở cửa, tôi cố gắng sưởi ấm bàn tay bằng thành cốc.
Nhưng… lại là Americano đá.
Đm.
Người đàn ông đối diện đeo một cặp kính gọng vàng, nét mặt sắc sảo, dáng vẻ thoải mái tựa lưng vào ghế. Đôi mắt đào hoa lướt qua tôi, mang theo chút hờ hững.
“Làm tôi.”
… Anh ta thế.
“…”
Tôi suýt bị Americano đá sặc chết.
Một người lần đầu gặp mặt, đột nhiên tỏ với tôi?
Cái vận may gì đây?
Chưa kể, ta còn là một người nổi tiếng.
Đạo diễn kiêm nhà đầu tư, từng chiếm trọn một trang lớn trên tạp chí mà tôi đọc.
Tên Cố Văn Tinh.
Người đàn ông dường như không hài lòng khi thấy tôi ho sặc sụa, khẽ nhíu mày. Chờ tôi ho xong, ta đẩy một chiếc thẻ về phía tôi.
“Một triệu.”
“…”
Cổ họng tôi ngay lập tức nghẹn cứng, không thốt nổi lời nào.
“Trong thẻ có một triệu. Làm tôi. Thời gian không lâu, nhiều nhất là một năm. Đừng lo, tôi không giữ cả đời đâu.”
“…”
Anh ta nhướn mày, khẽ hừ một tiếng.
“Không hài lòng?”
Tôi vội vã kéo lại bộ não đang treo máy của mình, còn chưa kịp tìm từ để từ chối, ta đã tiện tay quăng thêm một chiếc thẻ lên bàn.
“Ba triệu.”
Rồi, có vẻ như vẫn chưa đủ.
Lại quăng thêm một chiếc nữa.
“Năm triệu.”
17
Tôi đã rồi mà, tôi rất nghèo.
Tiền nhà, tiền điện nước, nhu yếu phẩm, chi tiêu hằng ngày… gần như quét sạch từng đồng mà tôi vất vả kiếm .
Lý tưởng của con người lúc nào cũng xa vời, lòng tự trọng cũng .
Nhưng bây giờ, có một người đứng trước mặt tôi, rằng:
“Trần Du Du, tôi cho số tiền mà dù có quần quật bao nhiêu năm cũng không kiếm nổi.”
Dù đối phương là một người xa lạ, một người nổi tiếng xa lạ, phải thừa nhận… lời đề nghị này quá mức hấp dẫn.
Rõ ràng từ chối dường như không phải là một lựa chọn hợp lý.
Tôi hít sâu một hơi, đẩy những chiếc thẻ ngân hàng về phía ta.
“Thôi đi, tôi không muốn.”
Anh ta hơi nhướn mày.
“Ồ? Tôi không nghĩ rằng từ chối lại là lựa chọn đúng đắn đối với .”
Cà phê ở đây chắc cũng không tệ, từ nãy đến giờ tôi vẫn chẳng nếm vị gì.
Tôi đứng dậy, ta liền ngẩng đầu tôi theo.
“Ừ, chỉ là tôi không muốn thôi.”
Người trước mặt thoáng ngỡ ngàng trong chốc lát, rồi ngay sau đó, nở một nụ .
“Vậy sao? Trần tiểu thư, hóa ra lại ngây thơ đến .”
“Tùy nghĩ sao cũng .”
Tôi không ta nữa, nắm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, giọng lười biếng phía sau cất lên, khiến tôi khựng bước.
“Ba tháng trước, tôi và cũ cãi nhau một trận.”
Tôi không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang chủ đề “ cũ”, con người vốn dĩ có bản năng tò mò, đặc biệt là về chuyện đời tư của một đạo diễn nổi tiếng.
Anh ta vẫn điềm nhiên tiếp, giọng điệu chậm rãi như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Bây giờ ấy đã ở bên người khác rồi. Mà người đó, cũng quen.”
“Cô có muốn hợp tác với tôi, diễn một vở kịch không? Đối với chẳng có tổn thất gì cả.”
“Huống hồ, tôi biết cần tiền, đúng không, Trần tiểu thư?”
“Thương vụ này rất có lời. Cô chỉ cần đứng bên cạnh tôi.”
“Không cần gì hết, năm triệu.”
Tôi xoay người lại.
Hơi nghiêng người về phía trước, thẳng vào mắt ta.
“Bạn cũ của là Diệu Chước, còn trai hiện tại của ta là Giang Tri Tức. Đúng chứ?”
Anh ta khẽ , đôi mắt như hoa đào nở rộ.
“Không sai.”
Tôi gật đầu, quay lại chỗ ngồi đối diện, siết chặt ba tấm thẻ ngân hàng.
“Anh phải viết giấy cam kết, chứng minh rằng số tiền trong ba tấm thẻ này là tự nguyện tặng tôi.”
Anh ta khẽ nhếch môi, tựa lưng vào ghế với một tư thế vô cùng thư thái.
“Tôi sẽ lo liệu mọi thứ, Trần tiểu thư, hoàn toàn có thể yên tâm.”
18
Tôi không hiểu nổi rốt cuộc mình bị sao nữa.
Chỉ cần dính dáng đến Giang Tri Tức, tôi liền mất kiểm soát.
Tôi vẫn luôn không xác định vị trí của ta trong lòng mình. Tôi xem ta là một người rất quan trọng, một người rất tốt, một tri kỷ.
Nhưng… tri kỷ có , tại sao tôi lại rối loạn đến mức này?
Lẽ nào Quan Vũ cũng sẽ buồn bã chỉ vì Trương Phi có người sao?
Tôi ôm đầu, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
Thậm chí tôi còn hỏi thân.
Cô ấy trả lời:
“Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc?” (Cậu không phải cá, sao biết cá vui hay không?)
“Tử phi Trương Phi, an tri Phi Phi emo bất emo?” (Cậu không phải Trương Phi, sao biết Phi Phi có buồn hay không?)
…
Gì thế này?
Tôi đen mặt, tắt ngúm màn hình điện thoại.
Lúc này mới nhận ra, đã mười ba ngày trôi qua kể từ lần cuối tôi và Giang Tri Tức chuyện.
…
Là một “ đạt chuẩn”, hôm nay Cố Văn Tinh hẹn tôi đi ăn tối.
Anh ta còn dặn dò rất kỹ:
“Nhà hàng này khá kén khách, nhớ đi giày cao gót.”
Tôi rất ít khi đi giày cao gót, lần cuối cùng mang chúng chắc đã từ dạ tiệc tốt nghiệp hồi cấp ba.
Hồi năm hai đại học, tôi từng cùng Giang Tri Tức tham gia một buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu.
Hôm đó, ta lái một chiếc siêu xe đậu ngay dưới ký túc xá của tôi, có đồ ăn ngon, hỏi tôi có muốn đi không.
Ai mà ngờ, đó lại là một buổi tiệc kết nối quan hệ của đám công tử nhà giàu, nơi người ta mở rộng nhân mạch cho sự nghiệp tương lai.
Tôi đi giày cao gót không vững, không dám thoải mái ăn đồ buffet, thậm chí còn trật chân.
Cuối cùng, chính ta cõng tôi về ký túc xá.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã trò trước mặt ta không ít lần.
…
Trong nhà hàng sang trọng, tiếng đàn cello chậm rãi, trầm lắng lan tỏa khắp không gian.
Bốn người chúng tôi, không ai gì.
Tôi không thể tin nổi, Cố Văn Tinh lại có thể việc sắc bén đến — ta trực tiếp hẹn luôn hai người đối diện đến.
Giang Tri Tức và Diệu Chước ngồi một bên.
Tôi và Cố Văn Tinh ngồi bên còn lại.
Không khí lạnh đến đóng băng.
Cho đến khi Diệu Chước khẽ bật , âm thanh khiến tôi bỗng dưng căng thẳng.
“Cố Văn Tinh, đây là của à? Anh có thể đừng con nhà người ta không?”
Câu sặc mùi thuốc súng, sắc bén đến mức như muốn hóa thành dao găm.
Mà Cố Văn Tinh bên cạnh tôi, từ lúc ngồi xuống đến giờ đã lạnh như một bức tượng băng, cũng chẳng chịu lép vế.
“Cô có tư cách gì xen vào chuyện tôi tìm ?”
“Hừ, tôi có cản đâu, muốn quen ai thì quen, có tìm một bà lão tám mươi tuổi cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Diệu tiểu thư, với tư cách là một diễn viên, tôi hy vọng có thể trau dồi thêm kỹ năng kiểm soát biểu cảm của mình. Rõ ràng là không vui.”
“Phi! Đừng có mặt dày! Cố Văn Tinh, tôi cho biết…”
Nhìn hai người họ mỗi lúc một căng, tôi bắt đầu lo lắng có nên đứng ra hòa giải không.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi lướt qua Giang Tri Tức— ta đang rất tận hưởng vở kịch này.
Trong bàn bốn người, chỉ có mình ta là bắt đầu ăn.
Bạn thấy sao?