Tôi Gọi Xe Công [...] – Chương 2

11

Mì Dương Xuân kết hợp với tôm hùm đá Úc, chắc chỉ có trí tưởng tượng phong phú như tôi mới nghĩ ra món này.

Khi tôi bưng bát mì lên bàn, ta đã gọi người mang lên hai thùng bia.

“Anh nghĩ tôi uống giỏi lắm à?” Tôi trừng mắt ta.

“Ồ?”

Anh ta ngồi trước bàn, xoay chiếc khui bia trong tay thành đủ kiểu như đang chơi trò ảo thuật.

“Không lẽ ngay cả tôi – một người chỉ uống rượu Tây – mà em cũng không thắng nổi?”

Anh ta khiêu khích tôi, vì biết rõ tôi chắc chắn sẽ mắc bẫy.

Rõ ràng là chuyện đơn giản, tôi vẫn giật lấy cái khui, mở một chai bia, chất lỏng vàng óng ào xuống đáy ly.

Thế là, mì Dương Xuân kết hợp với tôm hùm đá Úc trở thành mồi nhắm.

Chúng tôi uống từ khi ánh hoàng hôn cuối ngày dần tắt, cho đến khi bầu trời đêm phủ kín ánh sao.

Cho đến khi tầm của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu óc cũng dần chếnh choáng.

Chai bia trên bàn bị đặt xuống mạnh một cái, tôi túm lấy cổ áo người đối diện.

“Không… không phải là uống giỏi lắm sao? Giờ còn uống không?”

Anh ta đã gục xuống bàn từ lúc nào.

Chỉ lộ ra đôi tai đỏ ửng, cổ áo không biết từ khi nào đã bung lỏng.

Ánh mắt tôi dừng lại nơi xương quai xanh ta, rồi trượt xuống thấp hơn.

Sững người.

Anh ta bất ngờ siết chặt cổ tay tôi.

Đôi mắt của Giang Tri Tức lúc nào cũng trong veo, sáng rực.

Muốn miêu tả ta thế nào nhỉ? Như một con cáo vừa ngoan vừa ranh, trong đầu chẳng biết đang bày mưu tính kế gì, lúc nào cũng đầy tâm cơ.

Bây giờ, ta là một con cáo đã say.

Đôi mắt ta dán chặt vào tôi, bàn tay nắm lấy cổ tay tôi siết chặt, giọng khàn khàn, mang theo chút âm mũi khi say.

“Du Du, phải sao với em đây?”

“Hả?”

Tôi ghé sát lại, thật sự không hiểu ta có ý gì. Thực ra giữa hai chúng tôi còn một chút khoảng cách, ta bất ngờ rướn người tới gần.

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai tôi, cảm giác này… nếu gần thêm chút nữa thì…

Tim tôi bất giác đập mạnh.

Rõ ràng là ta khiêu khích tôi trước, rõ ràng là ta trông có vẻ đắc thắng, mà cuối cùng lại say trước tôi.

Tôi đỡ lấy ta.

Người bên cạnh dứt khoát đổ cả trọng lượng lên người tôi, ánh mắt cụp xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ tôi, còn khẽ bật .

“Giang. Tri. Tức.”

Tôi nghiến răng, chậm rãi, từng chút một dìu ta về đến cửa nhà.

“Tôi gọi tài xế đến đón .”

Miễn cưỡng lục trong túi ta tìm điện thoại, tôi phát hiện mật khẩu mở khóa là ngày sinh của tôi.

Hồi còn nhỏ, ta từng giải thích lý do đặt mật khẩu là sinh nhật tôi.

Chẳng qua là không muốn để mẹ ta đoán ra thôi.

Không ngờ cứ thế mà dùng suốt bốn, năm năm trời.

Giao diện điện thoại của ta rất đơn giản, danh bạ cũng dễ tìm. Tôi vốn không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của ta.

Nhưng đúng lúc đó, một tin nhắn đột ngột hiện lên trước mắt tôi.

Tiểu Nhuyễn Nhuyễn: “Tối mai vẫn là phòng 806, đợi nhé~”

12

Tôi đã nghĩ về chuyện này suốt hai ngày.

Cái người tên Tiểu Nhuyễn Nhuyễn đó là ai? Phòng 806 có ý nghĩa gì? “Đợi ” là sao???

Giang Tri Tức… không lẽ ta thực sự có rồi?!

Tôi ngồi xổm trước cửa văn phòng ta, cuối cùng không nhịn nổi nữa, túm lấy một thư ký vừa bước ra từ bên trong.

“Giang tổng dạo này thế nào?”

Thư ký bị tôi hỏi đến mức ngơ ngác.

Thế là tôi ghé sát ấy, hạ giọng thì thầm:

“Chị có biết gì về chuyện cảm cá nhân của Giang tổng không?”

Cô thư ký giật bắn người, vội vàng lắc đầu, tránh tôi như tránh tà.

Tôi có hơi chán nản, cũng hối hận vì hành bốc đồng ban nãy.

Nhưng tôi thật sự không thể gắn hình ảnh Giang Tri Tức với chuyện ta có lại với nhau .

Thế là tôi gọi điện, hỏi thăm hết đám chung của hai đứa.

Kết quả nhận lại chỉ có một câu: “Không biết.”

thân của tôi thì tủm tỉm:

“Sao cậu không trực tiếp hỏi Giang Tri Tức luôn đi?”

Tôi thở dài trước điện thoại.

Nếu ta thực sự có

Vậy thì hôm đó trong siêu thị, tôi mạnh miệng khẳng định ta độc thân từ trong trứng nước, chẳng phải rất mất mặt sao?

May mà không cần phải băn khoăn lâu.

Chỉ vài ngày sau, tôi đã biết rõ Giang Tri Tức rốt cuộc có hay không.

Bởi vì “Tiểu Nhuyễn Nhuyễn” chính chủ, đích thân tìm đến tôi.

13

Đó là một buổi chiều nắng đẹp.

Phúc lợi của công ty từ khi có Giang Tri Tức đã tốt lên rất nhiều. Tôi tìm một túi trà hảo hạng trong phòng trà, nước trà theo nhịp khuấy của thìa bạc dần lan tỏa sắc đỏ thanh nhã.

Bỗng dưng, có một người xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Kính râm, khẩu trang, mũ lưỡi trai, che kín mít từ đầu đến chân.

Làm tôi giật cả mình.

“Cô là Trần Du Du?”

Giọng nữ, có phần quen thuộc. Trên người ta có một mùi hương dịu nhẹ, rất dễ thiện cảm.

Tôi vô thức gật đầu.

Cô ta khẽ , rồi tháo kính râm xuống.

Cảm giác của tôi lúc đó thế nào nhỉ?

Chắc giống như lần tôi đi trung tâm thương mại với thân, cờ gặp một sự kiện giao lưu của nữ minh tinh. Đám đông chen chúc, chỉ một cái thoáng qua của ấy cũng đủ chúng tôi sững sờ.

Mà người trước mặt tôi lúc này—đôi mắt ta còn đẹp hơn gấp vạn lần.

Bị ánh mắt ấy chằm chằm, đầu óc tôi dường như trống rỗng.

Và ngay khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng nhớ ra vì sao giọng này lại quen thuộc đến .

Nhưng còn chưa kịp gọi tên ấy, ta đã nhanh tay bịt miệng tôi lại.

“Suỵt, tôi lén chạy đến đây đấy.”

Tay tôi khẽ run.

“…”

“Cô biết Giang Tri Tức đang ở đâu không? Anh ấy là trai tôi.”

“…”

Tôi suýt chút nữa hất tung cả tách trà trên tay.

Bởi vì người phụ nữ trước mặt—người tự xưng là của Giang Tri Tức—lại chính là một nữ minh tinh hàng đầu trong giới giải trí.

Loại người mà mỗi bài đăng trên Weibo có đến hàng trăm nghìn lượt chia sẻ và bình luận.

Người mà bình thường tôi chỉ có thể thấy qua màn hình TV, giờ đây lại ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi, mỉm thân thiện.

“Tôi thường nghe Giang Tri Tức nhắc về , là thanh mai trúc mã của ấy đúng không?”

“Tôi…”

Cô ta tiến lại gần hơn, lúc này tôi mới nhận ra mình đã bị ép vào một góc tối trong phòng trà.

“Tôi là Diệu Chước, chắc cũng từng nghe qua nghệ danh của tôi.”

“Hôm nay tôi đến đây… chủ yếu là muốn với một chuyện…”

“Cô có thể tránh xa Giang Tri Tức một chút không?”

“…”

Tôi chết sững tại chỗ.

Cô ta đặc biệt tìm đến đây, chỉ để với tôi rằng tránh xa Giang Tri Tức một chút?

Đây là thị uy? Cảnh cáo? Hay là tuyên bố chủ quyền?

Vậy là… ta thực sự đang hẹn hò với Giang Tri Tức? Cô ta thích ta?

Một người vốn như tồn tại trên mây, xa rời cuộc sống của những người bình thường như chúng tôi, ta lại thích Giang Tri Tức?

Tim tôi bất giác giật mạnh một cái, cảm giác không chân thực bao trùm khiến tôi đứng đờ ra tại chỗ.

Người phụ nữ khẽ . “Cô hình như có gì muốn ?”

Tôi hít sâu một hơi.

Cô ta có vẻ rất hài lòng với biểu cảm bối rối, bất an của tôi.

Tôi chằm chằm vào ta, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, từng chút một mở miệng.

“Tôi có thể…

…xin một tấm ảnh có chữ ký không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...