05
“Triệu Duệ! Cô mau ra đây cho tôi!” Giọng mẹ chồng vang lên như sét đánh giữa sảnh công ty.
Tôi đang ký hợp đồng với khách hàng thì nghe thấy giọng lễ tân hốt hoảng: “Mong quý vị bình tĩnh, tổng giám đốc Triệu đang họp…”
“Họp cái gì mà họp!” Một giọng nữ the thé chen vào, “Bảo ta ra đây gặp chúng tôi!”
Tôi đặt bút xuống, mỉm xin lỗi với khách hàng: “Thật ngại quá, tôi phải xử lý chút việc.”
Đẩy cánh cửa kính phòng họp ra, tôi thấy mẹ chồng đang kéo một người phụ nữ bụng bầu lớn định xông vào.
Là Uông Vũ.
“Vị này là vợ goá của Tống Hiền đúng không?” Khách hàng mỉm hỏi, “Trên mạng đang lan truyền khắp nơi rồi.”
Tôi khẽ gật đầu: “Xin lỗi vì đã để phải chứng kiến chuyện này.”
Uông Vũ mặc váy liền màu hồng, ánh mắt ngạo nghễ tôi chằm chằm: “Triệu Duệ, đứa bé này là con của Tống Hiền, phải chia cho tôi phần di sản!”
Tất cả nhân viên trong sảnh đều ngừng tay, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi tựa người vào quầy lễ tân, khoanh tay trước ngực: “Chứng cứ đâu?”
“Còn cần gì chứng cứ nữa?” Mẹ chồng hét lên, “Tôi có thể chứng, đây là cháu trai tôi!”
Tôi bật : “Chỉ dựa vào cái miệng của bà thôi sao?”
Tiểu Trương ở quầy lễ tân lén ra hiệu cho tôi — tôi biết ấy đã bắt đầu ghi hình theo đúng kế hoạch dự phòng.
“Đồ không biết xấu hổ!” Uông Vũ ôm bụng ngồi bệt xuống đất, gào lên: “Tôi sắp ngất rồi đây!”
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho phòng bảo vệ: “Cử vài người đến, đưa đang nằm dưới đất này đến bệnh viện.”
Uông Vũ trừng to mắt: “Cô… dám?!”
Tôi cúi xuống ta: Tại sao tôi lại không dám? Ngay cả đứa con là của ai cũng không chứng minh , tôi phải sợ vì cái gì?”
Bảo vệ bước tới định đỡ Uông Vũ dậy, ta lập tức bật dậy ngay.
Đám đồng nghiệp xung quanh bật rộ lên.
“Cười cái gì mà !” Mẹ chồng tôi như con mèo bị giẫm đuôi, gào lên: “Nó là con dâu tôi đấy!”
Tôi lạnh lùng : “Ồ? Con dâu à? Vậy sao bà không kể luôn chuyện con trai bà lúc còn sống đã mua nhà, mua xe cho ta như thế nào, còn sắp xếp cho ta vào ở chi nhánh Nam Thành nữa?”
Sắc mặt Uông Vũ lập tức trắng bệch.
Tôi tiếp: “Nói ra thì, bà đúng là một ‘người mẹ chồng tốt’ đấy. Biết con trai mình bên ngoài có nhân mà không những không ngăn cản, còn cùng nhau giấu tôi.”
Ngày hôm sau, các trang mạng đồng loạt đưa tin nóng: “Giới hào môn chấn : Người chồng quá cố để lại không chỉ tro cốt, mà còn cả bồ nhí đang mang thai”
Phần bình luận tràn ngập lời mắng chửi:
“Con tiểu tam này đúng là không biết xấu hổ!”
“Bà mẹ chồng càng ghê tởm, còn bao che cho con trai lừa dối vợ cả!”
“Nhìn người ta là chính thất mà học hỏi kìa, dạy cho mẹ con nhà kia một bài học nhớ đời!”
Không lâu sau đó, có người đặt một cái loa trước khu chung cư nơi Uông Vũ sống, phát lặp đi lặp lại: “Tiểu tam của một lãnh đạo cấp cao đang sống tại đây, hiện đã mang thai sáu tháng…”
Cha mẹ của Uông Vũ không thể ngồi yên nữa, lập tức đến tìm ta để chất vấn.
“Đồ con bất hiếu này!” Cha ta tát thẳng một cái vào mặt, “Tôi vất vả nuôi ăn học thành người, mà tôi mất mặt thế này sao?!”
Uông Vũ ôm mặt khóc nức nở: “Con tưởng ấy sẽ ly hôn với Triệu Duệ…”
“Ly hôn?” Mẹ ta khẩy, “Người ta vợ chồng cảm thắm thiết, chính tự lao đầu vào hố lửa!”
Trên mạng, làn sóng dư luận ngày càng dữ dội, Uông Vũ không dám ra khỏi cửa, mỗi ngày đều nhận những món quà khủng khiếp từ shipper — nào là chuột chết, nước cống, thức ăn thừa…
Cuối cùng, một ngày nọ, ta gọi cho tôi.
“Chị Triệu…” Giọng ta nghèn nghẹn qua điện thoại, “Em biết lỗi rồi…”
Tôi ra ánh trăng ngoài cửa sổ: “Biết lỗi à? Muộn rồi.”
“Em xin chị, ơn gỡ mấy cái loa đó đi… Em sắp phát điên rồi…”
Tôi khẽ : “Mới có thôi à? Uông Vũ, cuộc chơi này… mới chỉ vừa bắt đầu.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?