Quay lại chương 1 :
“Trật tự! Bị cáo, tiếp đi.”
Tôi gật đầu, bình tĩnh :
“Tội thứ hai của ông ta là: lợi dụng chức vụ, thông đồng với học trò như Trương Quốc Chí, thu lợi bất chính.”
“Lý Thanh Tú, bậy! Cô đang vu khống trắng trợn đấy!”
“Cảnh sát! Cảnh sát đâu rồi! Còn không mau kéo người đàn bà điên này ra ngoài?!”
Tôi còn chưa kịp hết, khán phòng đã nổ tung thêm lần nữa, thậm chí còn dữ dội hơn lúc trước.
Nhưng—tất cả đã quá muộn rồi.
Do vụ án chấn dư luận, truyền thông từ khắp nơi đã chen kín cả phòng xử án.
Từng câu, từng chữ tôi đều đã máy quay ghi lại nguyên vẹn.
Thẩm phán phải cố gắng rất lâu mới vãn hồi trật tự.
“Cô có bằng chứng gì cho những lời mình không?”
“Tôi có. Trước khi chết, nữ nghiên cứu sinh Quản Tiểu Lệ đã để lại cho tôi một bức thư.”
Khi nghe tin Quản Tiểu Lệ nhảy lầu tự sát, tôi vô cùng chấn .
Tôi lập tức đến trường, thông báo là thi thể của ấy đã bị nhà trường vội vàng đem đi hỏa táng.
Tôi đến ký túc xá của ấy, định thu dọn đồ đạc gửi lại cho gia đình.
Nhưng trong phòng, đồ đạc của ấy ít đến đáng thương.
Chỉ có vài cuốn sách và mấy bộ quần áo đã cũ đến bạc màu.
Còn những bộ quần áo mới tôi từng mua tặng ấy, vẫn còn nguyên trong túi, chưa bóc mác.
Bạn cùng phòng kể, ấy định đem số đồ này về cho mẹ mặc.
Tôi cẩn thận xếp tất cả lại, bỏ vào túi.
Lúc đó, tôi phát hiện một bức thư.
Là thư gửi cho tôi.
Một bức thư chưa từng gửi đi.
Tôi mở ra, bắt đầu đọc—
9
Trong thư, ấy kể:
Tháng trước, Vương Lâm Thăng phân công cùng một nghiên cứu sinh năm ba đi nhận vật tư cho phòng thí nghiệm.
Cô đến trước giờ hẹn khoảng 15 phút.
Khi tới nơi, người kia với :
“500 kiện hàng, kiểm đủ rồi. Sư muội, phiền em ký vào giấy biên nhận nhé.”
Quản Tiểu Lệ hơi lưỡng lự, định hay là đếm lại lần nữa cho chắc.
“Trời ơi, em không tin à? Bọn đã đếm kỹ hai lần rồi, không sai đâu. Mà có sai, chịu trách nhiệm. Cứ ký đi.”
Nghe , Quản Tiểu Lệ tin tưởng, ký tên vào biên bản nhận hàng.
Nhưng không lâu sau, chuyện đã xảy ra.
Hôm ấy, Vương Lâm Thăng gọi và người kia đến văn phòng.
Ông ta —trong lô hàng thiếu hai kiện.
Nếu không bồi thường, ông sẽ báo lên trường.
Họ có thể sẽ bị xử vì ăn cắp tài sản của trường. Mà do số lượng thất thoát lớn, nhà trường rất có khả năng sẽ báo cảnh sát.
Là một từ vùng núi nghèo, sống luôn ngay thẳng, Quản Tiểu Lệ vừa nghe đến chuyện bị kỷ luật, thậm chí có thể bị lưu án, lập tức hoảng loạn như thể cả bầu trời sụp xuống.
“Thầy Vương, em xin thề, em thật sự không lấy trộm gì cả!”
Nhưng Vương Lâm Thăng lại tỏ ra như đã chắc chắn và sư huynh kia là thủ phạm.
“Tiểu Lệ à, em là không lấy, em đâu có bằng chứng. Trong khi đồ đạc thì đúng là thiếu thật. Em lại còn ký nhận nữa.”
Quản Tiểu Lệ quay sang người sư huynh như tìm kiếm chút hi vọng.
Không ngờ ta lập tức trở mặt:
“Hôm đó tôi đến muộn, hoàn toàn không kiểm kê hàng hóa. Lúc tôi tới thì em đã là đếm xong rồi và đã ký vào biên bản. Tôi tin em nên mới yên tâm. Ai mà ngờ em lại lấy trộm?”
“Chắc em định mang mấy món đó đi bán lấy tiền phụ giúp gia đình chứ gì? Nhà em nghèo như thế cơ mà. Nhưng em tưởng thiếu hai món trong năm trăm món thì sẽ không ai phát hiện ra à?”
Quản Tiểu Lệ uất ức không nên lời, cũng không thể cãi lại.
Cuối cùng, Vương Lâm Thăng an ủi đừng lo, ông sẽ thay mặt lên trường thương lượng.
Quản Tiểu Lệ cảm kích rối rít, tất cả hi vọng đều đặt vào lời hứa ấy.
Chưa mấy ngày, một tối nọ, Vương Lâm Thăng gọi Quản Tiểu Lệ đến văn phòng.
Nói rằng—chuyện kia đã có kết quả giải quyết.
Cô đến.
Nhưng thứ đang chờ đợi lại là hành vi thú tính của Vương Lâm Thăng.
10
Ban đầu, Quản Tiểu Lệ còn định vùng vẫy phản kháng.
Nhưng Vương Lâm Thăng lại vừa dỗ vừa dụ.
“Tiểu Lệ à, trường ban đầu định báo cảnh sát. Dù gì thì hai món đó cũng có giá trị tới hai trăm ngàn tệ, không phải con số nhỏ.”
“Nhưng tôi đã cầu xin lãnh đạo nhà trường, bảo rằng nên cho các em một cơ hội. Nhất là em—một nghèo, cả gia đình đều trông chờ vào em tốt nghiệp để đổi đời. Đúng không?”
“Số tiền đó, tôi có thể giúp em trả. Chuyện này cũng sẽ cho qua Được không nào?”
Và cứ như thế, Quản Tiểu Lệ đành nhắm mắt chịu đựng.
“Nhưng—Quản Tiểu Lệ là một tốt, thuần hậu và lương thiện!”
Bạn thấy sao?