Tôi cứ cảm thấy ánh mắt Chu Ký Minh hơi là lạ.
Nhưng lại không thể rõ là lạ chỗ nào.
Buổi tối, khi ăn cơm trong phòng ăn, Chu Ký Minh đề nghị gia nhập công ty, ông Chu và bà Chu đều rất vui mừng.
Anh lại sang tôi, nhân cơ hội :
“Em mới trở về, lịch học sắp xếp dày đặc quá cũng không tốt. Dạo này con bé cũng học gần xong rồi, mấy buổi sau không cần học nữa đâu.”
“Nếu có gì không hiểu, tôi sẽ trực tiếp dạy nó.”
Câu “trực tiếp dạy nó” cố ý nhấn mạnh từng từ.
Phu nhân cũng không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý.
Còn tôi thì tai đỏ bừng.
Không hiểu sao lại nhớ đến những đoạn ghi âm từng gửi khi sườn xám.
Từng câu, từng chữ, trầm thấp, dịu dàng, khiến người ta phải mơ màng.
Mãi sau mới nhận ra mình đang nghĩ gì, mặt tôi lập tức đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm để che giấu.
May mà không ai nhận ra.
Hai ngày tiếp theo, Chu Ký Minh quả thật rất rảnh rỗi, dắt tôi đi chơi vòng quanh Bắc Kinh một vòng.
Gặp rất nhiều người.
Toàn là những cậu ấm chiêu nhà giàu, danh giá.
Nhưng không hề công khai thân phận của tôi, chỉ bảo mọi người đoán.
Có người tôi với ánh mắt mập mờ: “Thần bí , không chừng là chị dâu đấy nhỉ?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không phải, không phải.”
Tôi sang Chu Ký Minh cầu cứu: “Anh…”
Vừa mở miệng, đã đưa cho tôi một múi quýt đã bóc sẵn.
Anh với mọi người, giọng điệu nhàn nhạt:
“Nhìn mặt nhận người là rồi, điều tra kỹ thế gì, có phải paparazzi đâu.”
Tôi đại khái cũng hiểu , là vì muốn bảo vệ tôi.
Thế nên cũng không giải thích thêm, ngoan ngoãn ăn quýt.
Trong bữa tiệc, họ chủ yếu bàn chuyện gia tộc và công việc, tôi nghe mà chỉ hiểu lơ mơ.
Đột nhiên, có người nhắc đến nhà họ Kỷ.
“Cậu cả nhà họ Kỷ im hơi lặng tiếng nhiều năm, dạo gần đây đột nhiên bắt đầu lộ diện, xem ra cũng muốn giành một chân rồi.”
“Nhưng mà đôi chân của ta… Dù giờ không còn là thời phong kiến, suy cho cùng vẫn ngồi xe lăn, nếu thật sự nắm quyền thì rủi ro cũng lớn lắm.”
“Đúng đó, nhà quyền quý nào chẳng có mấy chuyện mờ ám, mà ta lại còn thế, lúc cần trốn cũng khó trốn.”
“Ê, Chu Ký Minh, cậu thấy bên nhà họ Kỷ thì ai có cửa hơn? Tôi nhớ Chu gia với Kỷ gia còn có hôn ước mà, đúng không?”
Tôi khẽ run lên, ngoảnh đầu sang Chu Ký Minh.
Anh bật “chậc” một tiếng, giả vờ cao thâm khó lường:
“Chuyện này… thật đúng là khó đấy.”
“Nhưng tôi có nghe , Kỷ Thương thì điềm đạm và chín chắn hơn Kỷ Hiến nhiều.”
Câu này coi như là cố thả gió.
Nghe , mỗi người đều mang theo suy nghĩ riêng.
Có người dè dặt lên tiếng: “Nhưng tôi nhớ người hứa gả với nhà Chu là Kỷ Hiến cơ mà?”
Chu Ký Minh liếc mắt, giọng sắc lạnh:
“Thì sao?”
“Chưa đính hôn, chưa đăng ký, là ai thì quan trọng gì?”
Người đó lập tức im bặt.
Những người khác vội vàng đổi đề tài để dịu bầu không khí, chuyện này coi như khép lại.
Trong lòng tôi vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì Chu Ký Minh rõ ràng đang đứng về phía Kỷ Thương, như thì cơ hội thắng của Trần Ngâm Tuyết sẽ lớn hơn.
Lo là nếu đến lúc đó nhà họ Chu lại đòi tôi thực hiện hôn ước thì sao? Bắt tôi lấy Kỷ Thương thì sao đây?
Chu Ký Minh ra tâm trạng tôi không tốt, liền đưa tôi về trước.
Trên xe, tôi cất tiếng, giọng hơi u uất:
“Anh đưa em đi gặp những người đó, là vì chuyện gì?”
Chu Ký Minh lái xe, giọng bình thản:
“Họ đều là người sẽ nắm quyền trong các gia tộc sau này, gặp mặt quen trước, sau này có chuyện gì thì vì nể mặt , họ cũng sẽ giúp đỡ em đôi chút.”
“Vậy tại sao không với họ thân phận thật của em?”
Tay Chu Ký Minh siết chặt vô-lăng.
“Em muốn họ biết thân phận của em à?”
Lời có ẩn ý.
Tôi lập tức quay đầu , trong mắt đầy nghi hoặc và chút hoảng hốt.
“Anh là có ý gì?”
Đúng lúc đèn đỏ, Chu Ký Minh dừng xe, nghiêng đầu tôi.
Ánh đèn mờ nhạt trong xe, đôi mắt đào hoa thường ngày luôn mang ý , giờ đây lại tĩnh lặng như hồ sâu lặng sóng.
Cứ như thể đã thấu toàn bộ vỏ bọc của tôi.
Khiến tôi hoảng hốt.
Lòng bàn tay vô thức siết chặt, ướt đẫm mồ hôi.
Một lúc sau, Chu Ký Minh giơ tay lên, xoa xoa đầu tôi.
“Đừng sợ. Nếu em không muốn, sẽ không để em phải gả cho bất kỳ ai.”
Bao gồm cả… .
16
Sau đó, cả đoạn đường không ai lên tiếng.
Sắp về đến nhà thì trời bắt đầu âm u.
Xem chừng tối nay lại có mưa.
Chu Ký Minh hơi lo:
“Nếu cần , cứ gọi bất cứ lúc nào.”
Tôi khẽ gật đầu, không gì.
Về tới phòng, tôi vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc lời của Chu Ký Minh là có ý gì.
Anh ấy thật sự đã biết rồi, hay chỉ là nghi ngờ thôi?
Nghĩ một lúc, tôi quyết định nhắn tin hỏi Trần Ngâm Tuyết.
【Chu Ký Minh là người thế nào ?】
Cô ấy đã sống lại một đời, chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn tôi.
Chẳng bao lâu sau, ấy gửi lại một đoạn tin nhắn thoại.
“Trong ấn tượng của tôi, Chu Ký Minh là kiểu người âm trầm, bụng dạ sâu không lường , kiểu nuốt người mà không nhả xương ấy.”
“Nhưng mà ta cực kỳ bao che người mình thân thiết. Ở kiếp trước, sau khi tôi trở mặt với Kỷ Hiến, suýt nữa thì mất mạng, chính ta là người báo thù giúp tôi, khiến Kỷ Hiến sống không bằng chết.”
Tôi thắc mắc:
【Kiếp trước cậu đâu có chết, sao lại trọng sinh?】
【Tôi cũng không biết nữa, tỉnh lại thì đã ở quê rồi. Lúc đó tôi còn định tự tay Kỷ Hiến để trả thù nữa cơ.】
Tôi vò đầu, cảm thấy rối rắm.
Trần Ngâm Tuyết lại gửi một đoạn âm thanh khác:
“Không sao đâu, cậu đừng lo, mọi chuyện…”
“Đang gì thế?”
Đoạn sau vang lên là giọng trầm thấp, quyến rũ của Kỷ Thương.
“Á!”
Tôi nổi hết da gà, lập tức ném luôn điện thoại ra xa.
Mùi sực lên tận óc!
Không thấy Ngâm Tuyết gửi thêm gì nữa, tôi bèn đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, mới thấy tin nhắn ấy gửi từ mười phút trước:
【Đừng lo, đã có tớ lo cho cậu.】
Tôi vốn định hỏi ấy về “tôi” của kiếp trước là người thế nào.
Nhưng nghĩ lại thì lúc này chưa phải lúc thích hợp, nên thôi.
Vừa nằm xuống giường chưa bao lâu, Chu Ký Minh đã nhắn tin đến.
「Sắp mưa rồi, nhớ đóng kỹ cửa sổ.」
Tôi lại phải bò dậy, đi khóa hết cửa sổ và kéo rèm lại.
Lúc đang khóa cửa ban công, vô liếc sang ban công phòng đối diện thì thấy Chu Ký Minh đang đứng đó đón gió.
Áo sơ mi bị gió thổi phồng lên, tóc hơi rối.
Anh ấy về phía xa, sắc mặt có chút u ám.
Chờ một lát, cúi đầu xem điện thoại, như thể đang đợi tin nhắn.
Là đang… đợi tôi sao?
Tôi nghi ngờ lấy điện thoại ra nhắn một câu:
【Em đã khóa cửa rồi.】
Màn hình điện thoại của Chu Ký Minh sáng lên.
Ánh sáng ấy soi rõ nét dịu dàng và ý nơi khóe môi .
Anh chằm chằm màn hình rất lâu.
Rồi quay đầu, về phía ban công phòng tôi.
Tôi lập tức chui vào sau rèm cửa, tim đập loạn xạ.
Gió đêm lùa qua khe rèm, tôi cũng cảm thấy xốn xang trong lòng.
Giọng dịu dàng của Chu Ký Minh gió truyền đến bên tai tôi:
“Ngủ ngon, Tri Tri.”
Một tiếng “Tri Tri” khiến cả người tôi lạnh buốt.
Quả nhiên ấy đã biết rồi!
Đợi đến khi chắc chắn đã rời khỏi ban công, tôi mới vội vàng kéo cửa ban công lại, hấp tấp chạy về phòng.
Tôi nhắn ngay cho Trần Ngâm Tuyết:
【Chết chắc rồi! Chu Ký Minh có vẻ đã biết thân phận thật của tớ rồi!】
Nhưng mãi mà Ngâm Tuyết không trả lời.
Sao ấy có thể không phản hồi gì lúc quan trọng thế này chứ!
Tôi trằn trọc mãi không ngủ .
Tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp.
Tôi vốn sợ sấm sét nên cũng rất ghét trời mưa.
Càng nghĩ càng lo, tôi vùi đầu vào chăn, cố gắng che tai, cầu mong đừng có sấm.
Nhưng đúng như câu “ghét của nào trời trao của đó”.
Tiếng sét đùng đoàng vang lên giữa không trung.
Bạn thấy sao?