Vì ghép đôi mà tôi không tiếc mọi thủ đoạn.
Lục Nhiên tất nhiên không tin: “Nhắc đến tôi?”
“Đúng đó! Cậu ấy để ý đến cậu từ lâu rồi. Biết đâu, cậu ấy thích cậu ấy chứ.”
Tôi tự cho là mình rất uyển chuyển, nghe ra lại không hề.
Lục Nhiên khẽ, bất ngờ.
Nói linh tinh thêm vài câu, Lục Nhiên định đi về, tôi tiễn cậu ta.
Thang máy đến, tôi trông mong cậu ta rời đi.
Vừa định đóng cửa, phía sau bỗng vươn ra một bàn tay, lướt qua bên má tôi, ấn lên cửa.
Cửa bị đóng sầm lại.
Tôi giật mình, quay đầu , Phó Thiên Từ đứng ngay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo tôi.
“Cô linh tinh gì .”
Tôi còn không biết cậu ta đã ra khỏi nhà vệ sinh từ khi nào.
Nhưng nghe câu này, chắc chắn mấy lời tôi với Lục Nhiên, cậu ta đều nghe thấy.
“Cô lại muốn bị dạy dỗ à?”
Tôi muốn chạy đã muộn.
Cửa ra vào hẹp, lại có tủ chắn, Phó Thiên Từ chặn ngay trước mặt, tôi không lối thoát.
Cậu ta không thèm nhiều, thấy tôi xoay tay mở cửa, mạnh tay kéo cửa lại.
Cậu ta thò tay ra, nắm lấy cổ tay tôi, siết chặt rồi ghì vào eo tôi.
Cửa lại bị đóng chặt, tôi bị giữ chặt cổ tay đến đau nhức, quay đầu ra sau.
“Cậu gì ?!”
“Tôi chỉ không hiểu, sao cứ thích gán ghép tôi với Lục Nhiên.
“Tôi đã dạy dỗ mấy lần rồi, sao vẫn không biết điều, còn lấy chuyện này ra chọc tôi?”
Tôi bị cậu ta bẻ tay, ép lên cửa, không dám đậy.
Tôi lập tức xuống nước: “Không có lần sau đâu, thật đấy, Phó Thiên Từ, Phó Thiên Từ——”
“Chát!”
Tôi bị cậu ta tát một cái, suýt nữa bật khóc.
Đúng là… tự tự chịu.
8
Lục Nhiên nhất quyết đòi mời tôi ăn cơm.
Tôi đã đó là cơm Phó Thiên Từ nấu, mà cậu ta vẫn khăng khăng muốn cảm ơn tôi.
Tan học, cậu ta lái xe đến đón tôi.
“Chúng ta đi đâu ăn ?” Tôi hỏi sau khi ngồi lên xe.
Lục Nhiên quay đầu lại, một bên lông mày của cậu ta cạo thành dáng lông mày đứt đoạn, hơi dữ.
Nhưng kết hợp với trang phục, lại có phong cách từ lưu manh chuyển thành dân chơi nhã nhặn.
“Cậu gì?” Cậu ta nhướng mày.
“Chúng ta đi đâu ăn ?” Tôi lặp lại.
“Ra ngoại thành.”
“Hả? Đi xa ?”
“Quán của , ngon mà không đắt.”
“Ồ ồ.”
Lục Nhiên dẫn tôi vào trong, đưa thực đơn cho tôi.
Tôi chọn đại hai món, định ăn nhanh rồi về.
Không ngờ sau khi đồ ăn lên, Lục Nhiên lại chuyện dần dần kéo sang chủ đề về Phó Thiên Từ.
“Phó Thiên Từ thực tập ở đâu?”
Tôi vốn đã thôi nghĩ đến chuyện tác hợp hai người rồi.
Dù sao tôi cũng khiến Phó Thiên Từ nổi giận quá mức.
Nhưng không ngờ, Lục Nhiên lại chủ hỏi đến cậu ta.
Điều này khiến tôi phấn chấn hẳn: “Cậu ấy à, cậu ấy đang thực tập ở Alibaba.”
“Ồ, cậu ấy chắc bận lắm nhỉ.”
Tôi tưởng Lục Nhiên có hứng thú với Phó Thiên Từ: “Cũng không bận lắm đâu? Cậu ấy tan khá sớm, cậu có thể hẹn cậu ấy ăn—”
Chưa kịp xong, Lục Nhiên đã đưa tay sờ lên cổ tôi.
“Cổ cậu sao đỏ thế?”
Tôi giật mình, lập tức đưa tay che cổ.
Quên mất.
Tên Phó chết tiệt hôm qua cắn tôi một phát.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?