Tôi Ghép Họ Thành [...] – Chương 1

Tôi có hai kẻ thù không đội trời chung.

Một là học bá đại học A – Phó Thiên Từ.

Một là đại ca trường đại học A – Lục Nhiên.

Mà tôi, với tư cách là một hủ nữ kỳ cựu, đã hiểu nhầm hai người họ là g a y, suốt ngày mong xem họ nhau.

Ai ngờ đâu hai người bọn họ dường như đều thẳng tăm tắp!!

Thậm chí sau này, Phó Thiên Từ còn đẩy tôi vào tường, ánh mắt lạnh lẽo:

“Tôi thật không hiểu, tại sao cứ thích gán ghép tôi với Lục Nhiên.”

“Tôi đã dạy dỗ mấy lần rồi, sao vẫn không biết điều, còn lấy chuyện này để khiêu khích tôi?”

1

Tôi vì bị trượt môn nên bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng phê bình.

Chẳng mấy chốc, lại có người khác bước vào.

“Thầy ơi.”

Tôi nghe thấy tiếng, vô thức ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua.

Chỉ thấy Phó Thiên Từ ánh mắt lạnh lẽo, tay áo xắn cao để lộ làn da trắng xanh nổi gân xanh.

Tôi lặng lẽ đảo mắt.

Đúng là tên giả tạo.

Chào hỏi xong thầy giáo rồi báo cáo hình tuyển sinh.

Phó Thiên Từ lại quay sang tôi: “Bạch Y Y, lát nữa qua đây giúp treo băng rôn tuyển sinh.”

?? Không phải chứ!!

Chuyện này có gì tốt đẹp sao?! Cứ nhất định phải dính líu đến tôi!!

Tôi mở miệng từ chối: “Xin lỗi, chiều tôi còn có tiết học.”

Không ngờ, cậu ta lại : “Tôi biết, tiết học tự chọn, tôi sẽ với thầy giáo.”

?? Có thôi đi không!!

Khí chất g a y quá sức!!

Đúng là oan hồn không tan!!

……

Tôi đội nắng gay gắt đứng trước cổng trường treo băng rôn.

Từ khi nghỉ hè đến lúc nhập học hầu như không việc nặng, lại quen ngồi trong phòng điều hòa, bỗng chốc bị nắng tôi c h o á//ng váng.

Tôi vừa lau mồ hôi vừa nguyền rủa Phó Thiên Từ trong lòng.

Lúc học cấp ba đã sai tôi cái này cái nọ, lên đại học vẫn không tha.

Đáng giận hơn, cậu ta còn là học bá nổi tiếng ở Nam Thành.

Đúng , Phó Thiên Từ chính là một trong hai kẻ thù không đội trời chung của tôi.

Khi tôi đang ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, một đôi giày thể thao trắng tinh xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, không ngạc nhiên chút nào, chính là Phó Thiên Từ.

Cậu ta hơi ngạc nhiên: “Cậu một mình à?”

“Không thì sao??” Tôi gần như bật lạnh.

“Tôi đã gọi Lục Nhiên đến cùng cậu rồi.”

“Anh gọi ma quỷ chắc!!” Tôi không khách khí chút nào, xong phủi quần đứng dậy đi thẳng.

Đi ngang qua một người cầm theo đồ uống lạnh.

“Anh Phó, đồ uống mua về rồi đây.”

Phó Thiên Từ thậm chí không thèm liếc .

“Ném đi.”

2

Vừa đi vừa lầm bầm, tôi càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức!

Đáng chết, bọn họ chỉ biết trêu tôi!

Tôi đổi hướng từ về lớp thành đi ra sân vận .

Trên xà đơn, Lục Nhiên đang chuyện với người bên cạnh, áo khoác buộc hờ quanh thắt lưng.

Tôi đi tới.

Tiếng của mấy người im bặt.

Hai nam sinh cao to từ xà đơn nhảy xuống, tôi với vẻ lấy lòng.

“Chị Y Y, chị đến tìm Lục Nhiên à.”

Lục Nhiên đặt một chân lên xà đơn, cúi người tôi.

“Lục Nhiên!” Tôi cực kỳ hung dữ gọi tên cậu ta.

Biểu cảm của cậu ta thoáng thay đổi.

Cậu ta nhảy xuống khỏi xà đơn, tiện tay cởi áo khoác buộc quanh eo khoác lên vai.

“Gió nào đưa tiểu thư Bạch đến đây ?”

Tôi dáng vẻ lưu manh của Lục Nhiên, lặng lẽ mắng thầm tên giả tạo.

Rồi mặt không đỏ tim không loạn bắt đầu bịa chuyện: “Phó Thiên Từ bảo cậu đến văn phòng đoàn trường viết kiểm điểm.”

Lục Nhiên như thể không nghe rõ: “Hả?”

Tôi lại lặp lại lần nữa.

Cậu ta to: “Phó Thiên Từ? Cậu ta có quyền quản tôi à?

“Bảo tôi viết kiểm điểm?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Viết cái mẹ gì.”

Cuối cùng, ngay cả tôi cũng thấy chuyện này buồn .

Ba chúng tôi cùng học một lớp cấp ba, Phó Thiên Từ chưa bao giờ lo chuyện bao đồng.

Đặc biệt là chuyện liên quan đến Lục Nhiên.

“Bảo tôi đến đoàn trường?” Lục Nhiên hỏi.

Tôi gật đầu.

Cậu ta thật sự đi.

Tôi theo sau, cậu ta bước vào văn phòng đoàn trường, đụng ngay mặt Phó Thiên Từ.

Rồi…

Rồi tôi khóa cửa từ bên ngoài, quay người bỏ chạy.

Hai cậu ở trong đó cứ thoải mái nhé!

3

Hồi học cấp ba tôi đã thích ghép đôi hai người họ.

Một người là học bá, một người là đại ca trường.

Cứ là thấy hợp nhau không thể tả.

Chỉ cần có Phó Thiên Từ, chắc chắn sẽ có Lục Nhiên.

Mà tôi chính là người chứng kiến đứng giữa hai người họ.

Nói xem, chuyện này có hợp lý không, hai người đó tuyệt đối có g i a n mà.

Hồi học cấp ba họ đã thích đ ấ/u khẩu, trêu chọc nhau rồi.

Tôi bà mối đẩy họ một chút, cũng không quá đáng chứ!

Chuyện sau khi tôi khóa cửa nhốt hai người bên trong, tôi cũng không biết.

Tôi thực lòng mong hai người đó có thể nhau mà lòng.

Chỉ là có câu rất đúng, sự đời thường trái ý người.

Phó Thiên Từ và Lục Nhiên sớm đã hiểu rõ t ì n h ý của nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...